Trái ngược hoàn toàn với tâm tình u ám hôm nay của Tần Nhất Xuyên, hôm nay tâm tình của Hạ Luật cực kỳ tốt, gần như là có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được hôm nay Hạ Luật không giống với mọi khi.
Rõ ràng trên mặt anh vẫn không hề có gợn sóng gì như bình thường, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không giống, giống như một khối băng đang lặng lẽ tan chảy.
Lúc không có cảnh quay, anh vẫn ngồi ở khu vực nghỉ ngơi dành riêng cho mình, thoạt nhìn như anh đang nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng thấy điện thoại di động rung lên một chút, anh liền cúi đầu nhìn điện thoại. Cũng không biết trong điện thoại có gì đó mà vành tai anh đỏ lên, khóe miệng vốn thẳng tắp cũng sẽ giương lên tạo thành một độ cong không dễ gì phát hiện.
Người đại diện Hoắc Văn Đình hiếm khi xuất hiện thì hôm nay cũng tới đoàn làm phim một chuyến vì muốn thảo luận với Hạ Luật về việc tham gia vào bộ phim tiếp theo. Có một bộ phim cổ trang bom tấn đã ra giá gần một trăm triệu để mời anh. Phía công ty cũng đã xem qua kịch bản, đạo diễn, đội ngũ sản xuất và xác nhận rằng đây không phải là một bộ phim tệ lắm. Bộ phim này nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn như vậy, thứ nhất là vì công nhận khả năng diễn xuất của Hạ Luật, thứ hai là từ lúc Hạ Luật xuất đạo cho đến nay còn chưa từng đóng một bộ phim cổ trang nào hết, họ muốn dùng tin tức bộ phim cổ trang đầu tiên Hạ Luật đóng để quảng bá cho bộ phim.
Còn có một tin tức ngoài lề nói rằng, con gái của nhà đầu tư chính của bộ phim là fan hâm mộ chân chính của Hạ Luật nên đã mãnh liệt yêu cầu phải mời cho được Hạ Luật đóng vai nam chính.
Bất kể là vì cái gì, thành ý của đối phương như vậy đã quá đủ rồi.
Công ty muốn Hạ Luật nhận lời đóng bộ phim này, nhưng Hạ Luật vẫn đang chần chờ không chịu đáp ứng. Phía nhà sản xuất thì cứ thúc giục ký hợp đồng, công ty lại thúc giục Hoắc Văn Đình đến tìm Hạ Luật để bàn bạc. Hôm nay anh ta gạt tất cả các công việc sang một bên, đặc biệt đến đoàn làm phim này để tìm gặp Hạ Luật.
Lúc anh tới, từ đằng xa đã nhìn thấy Hạ Luật vẫn ngồi một mình ở khu vực dành riêng cho mình như mọi lần. Bên cạnh anh vẫn có người đi lui đi tới nhưng đều không có người nào đến chào hỏi hay ngồi xuống nói chuyện phiếm với anh.
Cảnh tượng như vậy Hoắc Văn Đình đã quen thuộc từ lâu rồi. Anh làm người đại diện của Hạ Luật mấy năm nay, quan hệ của hai người cũng không bằng nghệ sĩ mới ký hợp đồng với anh ta được vài ba tháng. Hạ Luật không có quan hệ xã giao, không có người thân, cũng không hề có bạn bè, ngay cả trợ lý mà công ty sắp xếp cho anh cũng bị anh từ chối.
Đã rất nhiều lần Hoắc Văn Đình cố gắng bước vào trong nội tâm của anh, muốn hiểu rõ vì sao anh lại quái gở như vậy, nhưng đều thất bại. Hai năm nay anh ta cũng đã bắt đầu quen với điều đó. Về phương diện tình cảm thì Hạ Luật giống như một cỗ máy diễn xuất không hề có tình cảm. Trong cuộc sống thì Hạ Luật lại giống như bồ tát vậy, hằng năm anh ta chỉ dựa vào khoản tiền cát xê cùng với phí đại diện thương hiệu của Hạ Luật mà có thể kiếm được một khoản tiền thưởng tương đối khả quan, lại còn không cần phải bận tâm giải quyết các loại nguy cơ về quan hệ xã hội nữa, quả thật có thể nói là hoàn mỹ.
Hoắc Văn Đình vừa đi về phía bên kia vừa suy nghĩ xem thử lát nữa phải thuyết phục Hạ Luật nhận lời đóng bộ phim này như thế nào. Dù sao thì lần này phía nhà sản xuất đã đưa ra một mức giá quá cao, có thể nói là giá trên trời. Đợi đến khi anh ta đến gần mới phát hiện hôm nay Hạ Luật có gì đó không giống bình thường.
Hạ Luật thế mà lại đang cười.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, màng quần jean đi giày thể thao, là trang phục của bộ phim đang đóng, còn áo quần của anh không có loại như vậy. Trên cơ bản quần áo của anh đều là màu đen và xám, tóc dài đến mức che khuất cả mắt, làn da lại rất trắng, là một màu trắng rất lạnh, lúc này anh đang ngồi một mình trong góc cúi đầu nghe điện thoại.
Chỉ riêng việc Hạ Luật nghe điện thoại cũng đã khiến Hoắc Văn Đình phải kinh ngạc.
Dù sao thì trong điện thoại di động của Hạ Luật cũng chỉ có số điện thoại của anh ta và của ông chủ công ty. Quanh năm điện thoại của Hạ Luật cứ giống như một cục đá không hề có một tiếng động nào, thế mà lúc này Hạ Luật lại đang nghe điện thoại.
Anh cũng không nói gì, có vẻ như đang lẳng lặng nghe người ở phía bên kia nói chuyện. Không biết người ở phía bên kia nói cái gì mà anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngay cả mi mắt cũng rũ xuống, khóe miệng lại nhếch lên, làm cho Hoắc Văn Đình cũng nhìn ra được một chút dịu dàng trong đó.
Hoắc Văn Đình nghi ngờ mình bị hoa mắt. Hạ Luật chính là một tảng băng trôi hình người, hai chữ dịu dàng làm sao có thể dính dáng gì đến anh được.
Cảm xúc rõ ràng như vậy xuất hiện ở trên người Hạ Luật thật sự là vô cùng hiếm thấy, quả thực có thể xưng là một kỳ cảnh.
Hoắc Văn Đình nhìn thấy cảnh tượng hiếm thấy này liền tự hỏi liệu có phải rằng tối hôm qua mình uống quá nhiều nên hiện tại mới xuất hiện ảo giác.
Đúng lúc này, Hạ Luật cũng nhìn thấy anh ta, khóe miệng đang cong lên ngay lập tức hạ xuống.
Trong lòng Hoắc Văn Đình lập tức cảm thấy chua xót.
Tại sao ngay khi nhìn thấy anh ta thì nụ cười liền biến mất như thế chứ?
Nhưng Hạ Luật cũng không cúp điện thoại, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta chờ một chút rồi sau đó tiếp tục nói chuyện với người ở phía bên kia điện thoại: “Chắc là còn cỡ một tuần nữa.”
Thanh âm cũng không còn lạnh như băng như bình thường mà đã có thêm vài phần nhân khí.
Đầu lông mày của Hoắc Văn Đình giật giật.
Một tuần nữa sao? Đang nói về thời gian đóng máy à?
Cũng không biết người ở bên kia điện thoại nói gì.
Hoắc Văn Đình liền nhìn thấy vành tai lộ ra từ mái tóc đen dày rậm kia đang từ từ đỏ lên có thể thấy được bằng mắt thường. Anh rũ mắt xuống, tất cả cảm xúc đều bị giấu ở dưới hàng mi dày rậm, nhưng khí tức vui vẻ dường như đang tản ra bên ngoài không một tiếng động.
Hoắc Văn Đình nhìn chằm chặp Hạ Luật, bây giờ anh ta khẩn thiết muốn biết người ở phía bên kia điện thoại là thần thánh phương nào.
Hạ Luật nhấn nút tắt điện thoại.
Hoắc Văn Đình lập tức hỏi: “Ai thế?”
Hạ Luật không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có chuyện gì à?”
Trước khi đến đây Hoắc Văn Đình cũng không hề gọi điện thoại báo trước cho anh, nên anh cũng không biết Hoắc Văn Đình tới đây.
Hoắc Văn Đình hắng giọng: “Vẫn là chuyện bộ phim tiếp theo đó. Phía nhà sản xuất đang thúc giục, nói rằng hai tháng nữa bộ phim đó sẽ bắt đầu khởi động rồi. Diễn viên phải cần một tháng để huấn luyện võ thuật trước khi quay. Ở bên đó thành ý rất đầy đủ, vẫn đang chờ đợi cậu, hy vọng cậu có thể đồng ý tham gia. Bên phía công ty cũng hy vọng cậu có thể nhận lời tham gia bộ phim này.”
Ánh mắt Hạ Luật tối sầm lại.
Trong kế hoạch của anh, 《 Chuộc tội 》là bộ phim cuối cùng mà anh tham gia.
Nhưng bây giờ bởi vì một người nào đó mà kế hoạch của anh đã thay đổi.
Nghĩ đến Trường Tuế, ánh mắt đang ảm đạm của anh đột nhiên sáng lên một chút, sau đó anh thản nhiên nói: “Tôi cần nghỉ ngơi một chút.”
Hoắc Văn Đình nói: “Tuần sau là bộ phim này đóng máy rồi. Cậu nghỉ ngơi một tháng còn chưa đủ sao? Sau khi cậu quay xong bộ phim này thì cậu muốn nghỉ ngơi bao lâu cũng được. Thù lao bộ này là gần một trăm triệu đấy, là mức cát xê cao nhất trong ngành này từ trước đến nay đấy.”
Nhắc đến tiền bạc Hạ Luật cũng không hề thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Tôi không thiếu tiền.”
Hoắc Văn Đình nghẹn lời.
Hạ Luật đương nhiên là không thiếu tiền, anh kiếm được nhiều nhưng lại tiêu ít.
Anh chỉ mua một tầng chung cư, một chiếc xe, những thứ khác cũng chi tiêu rất ít. Anh vừa không thích mấy mặt hàng xa xỉ, vừa không có đam mê tiêu tiền. Thời điểm anh không phải quay phim thì ngay cả cửa cũng không ra, ngay cả đồ ăn cũng tự mình nấu.
Đối với đầu tư anh không có hứng thú, toàn bộ tiền kiếm được đều cất trong ngân hàng. Với cái trình độ tiêu tiền này của anh, chỉ riêng tiền lãi ngân hàng thôi thì anh ta cũng đã dùng không hết rồi.
Nói về cuộc sống đơn giản, ở trong giới này, Hạ Luật chính là số một.
Hoắc Văn Đình thật sự không nghĩ ra làm sao để có thể thuyết phục được Hạ Luật nhận lời tham gia bộ phim này.
Đối với một người hoàn toàn không có bất kỳ d*c vọng nào mà nói, cho dù anh ta có đưa ra điều kiện gì cũng không thể đả động được anh.
Hoắc Văn Đình nhanh chóng lựa chọn từ bỏ.
Vốn dĩ anh ta đến đây cũng chỉ là ôm tâm lý may mắn, dù sao đã mấy năm nay anh ta đã quen với việc từ bỏ rồi. Chỉ cần Hạ Luật không muốn làm thì không ai có thể thuyết phục được anh.
Sau khi từ bỏ, anh ta lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Anh ta nằm xuống ghế dài, chân phải khoác lên chân trái, bắt chéo hai chân rồi cầm quạt điện nhỏ ở trên bàn hướng về phía mặt mình rồi hỏi: “Vừa rồi cậu mới nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Hạ Luật lạnh nhạt nói: “Đừng có can thiệp đến cuộc sống riêng tư của tôi.”
Hoắc Văn Đình nghẹn họng nói: “Không phải là tôi can thiệp, tôi là đang quan tâm đ ến cậu.”
Hạ Luật nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi không cần.”
Hoắc Văn Đình: “….”
Trong nháy mắt anh ta nghi ngờ rằng có phải Hạ Luật đang yêu đương hay không.
Nhưng rồi anh ta lại phủ nhận phỏng đoán của mình.
Hạ Luật chính là một pho tượng bồ tát, hoàn toàn không có thất tình lục dục.
Một người thiếu niên mười chín tuổi giống như đang tu tiên vậy, thanh tâm quả dục đến độ này làm cho Hoắc Văn Đình phải hoài nghi rằng sớm muộn gì thì có một ngày nào đó cậu ta sẽ phi thăng.