“Cậu ấy càng ngày càng đạt được rất nhiều danh hiệu, nhưng trái lại mỗi ngày lại thấy cậu ấy càng cô độc hơn. Cậu ấy không có bạn bè, đến cả một người trợ lý cũng không cần, chỉ có Văn Đình lúc nào có công việc mới liên hệ với cậu ấy. Hơn nữa cậu ấy cự tuyệt với tất cả các ràng buộc sâu sắc nào với thế giới này, cho nên đến tận bây giờ, cậu ấy cũng không chấp nhận cho vợ chồng chúng tôi đến thăm cậu ấy, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.” Ông chủ Chu cười trong bất lực rồi nói: “Tôi còn nghi ngờ, trong danh bạ điện thoại của cậu ấy lưu tên chưa đến mười người.”
Trường Tuế cảm thấy đây là điều chẳng cần phải nghi ngờ, cô ấy có thể khẳng định rằng trong danh bạ điện thoại của anh chưa đến mười người.
“Mãi cho đến khi chúng tôi gặp nhau vào ngày hôm kia, tôi đã đến đoàn phim thăm cậu ấy, cùng ăn cơm với cậu ấy. Tôi cảm thấy lúc đó cậu ấy hoàn toàn khác hẳn, cảm giác ấy tôi không thể nào diễn tả được, nhưng tôi cũng cảm nhận được rằng cậu ấy không còn bài xích như khi gặp tôi như trước đây. Rồi sau đó khi tôi nhìn thấy cô thì tôi biết được sự thay đổi ở trong con người của Hạ Luật đến từ đâu.” Ông chủ Chu nhìn Trường Tuế, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười hiền hòa: “Lúc nảy, sau khi tôi tỉnh lại, nghe Văn Đình nói rằng đã thông báo cho Hạ Luật biết, lúc đó tôi rất lo lắng, sợ cậu ấy lại vì vụ tai nạn lần này mà tự trách bản thân mình. Nhưng vừa nãy tôi đã quan sát và để ý Hạ Luật thì phát hiện lần này cậu ấy không tự trách bản thân nữa. Tôi đoán, sự thay đổi này của cậu ấy là có liên quan đến cô, phải vậy không?”
Trường Tuế khẽ gật đầu ngượng ngùng cười rồi nói: “Tôi chỉ nói với anh ấy rằng ông bị thương hoàn toàn là do bị lây từ vận xui của anh Hoắc, hoàn toàn không liên quan đến anh ấy.”
Ông chủ Chu cũng cười: “Tôi thích gọi sự cố lần này là một vụ tai nạn ngoài ý muốn hơn.”
Trường Tuế nhẹ nhàng nói: “Hạ Luật có thể gặp được ông và vợ của ông chính là may mắn lớn nhất đời của anh ấy.”
Ông chủ Chu lại mỉm cười, dịu dàng nói: “Cậu ấy gặp được cô mới thực sự là may mắn của cậu ấy.”
Trường Tuế mím môi cười: “Tôi thì lại cảm thấy đây là may mắn của mình mới đúng.”
Ánh mắt của ông chủ Chu dịu dàng nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vui mừng như trút bỏ được gánh nặng, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó, ông do dự vài giây, hơi nhíu mày hỏi: “Nếu như cô đã biết Hạ Luật sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh, vậy cô không sợ sao?”
Trường Tuế cười ranh mãnh: “Mệnh của tôi cứng lắm, anh ấy không khắc được tôi đâu.”
Ông chủ Chu tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt cũng giãn ra và cười ha ha nói: “Vậy thì hai người hóa ra lại là một đôi trời sinh rồi.”
Trường Tuế nhếch khóe miệng: “Khi tôi nói với Hạ Luật rằng chúng tôi là một đôi trời sinh, anh ấy nói với tôi rằng tôi bị thần kinh.”
Ông chủ Chu sửng sốt, rồi bật cười ha ha.
Lúc này Hoắc Văn Đình và Hạ Luật ở bên ngoài phòng bệnh, chuẩn bị đi ra bên ngoài hút một thiếu thuốc rồi quay lại, thì quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, cả hai người bọn họ đều nghe được tiếng cười sảng khoái của ông chu Chu, lập tức đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là muốn biết bên trong đó hai người bọn họ đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến như vậy.
Ông chủ Chu lại mỉm cười, rồi đột nhiên mặt nhăn nhó kêu lên một tiếng, ánh mắt của ông lại hướng về cái chân đang bị băng bó của mình: “Ôi chao, chân của tôi, xem ra đã hết thuốc tê rồi, bắt đầu thấy đau rồi.”
Trường Tuế quay người lại, từ trong chiếc túi mang theo bên mình lấy ra một bình sứ nhỏ và một túi hương: “Nếu như ông tin ở tôi, mỗi ngày uống một viên thuốc này, có thể giảm đau và vết thương cũng sẽ nhanh lành hơn. Còn túi hương này, nếu buổi tối ông đau quá không thể ngủ được, hãy nhờ ai đó giúp chú thắp một cây hương này và đặt bên cửa sổ thì có thể ngủ được.”
Ông chủ Chu hơi kinh ngạc: “Cái này có phải là thuốc mê mà trên mấy bộ phim hay nhắc tới không?”
Trường Tuế mỉm cười nói: “Chú Chu cứ yên tâm, đây là bí kíp tổ truyền của tôi, bên trong chỉ có linh dược giúp trấn an tinh thần và giúp ngủ ngon giấc, tuyệt đối không có tác dụng phụ và độc hại gì đâu.”
Ông chủ Chu hỏi: “Cái này chắc không rẻ phải không?”
Trường Tuế vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Cứ coi như là quà gặp mặt tôi tặng chú Chu nhé.”
Ông chủ Chu đặt thứ đó lên đầu giường, xấu hổ nói: “Cô là vãn bối, tôi là trưởng bối, tôi nên là người chuẩn bị quà gặp mặt tặng cô mới đúng, sao lại ngược lại thế này.”
Trường Tuế cũng nở một nụ cười nhàn nhat: “Ngày tháng còn dài, sau này chú Chu có thể bù đắp lại sau cũng được mà.”
Ông chủ Chu cũng nở nụ cười và nói: “Cô nói không sai, ngày tháng còn dài.”
…….
Trường Tuế đốt một cây nhang, đặt lên cửa sổ, sau đó bước ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Luật và Hoắc Văn Đình đều đang đứng đợi ở ngoài hành lang, nhìn thấy cô bước ra, hai người đều nhìn lại.
Ánh mắt của Trường Tuế dừng lại trên khuôn mặt của Hạ Luật: “Hạ Luật, chú Chu nói anh vào với chú ấy, chú ấy muốn nói chuyện với anh.”
Hạ Luật gật đầu, rồi tiến vào bên trong phòng bệnh.
Hoắc Văn Đình luôn kiềm chế không hút thuốc, đợi đến lúc Trường Tuế đi ra mới hỏi: “Cô ở trong nói chuyện gì với tổng giám đốc Chu vậy?”
Trường Tuế dường như có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn anh ta, sau đó nhếch miệng cười rồi nói: “Không liên quan đến việc của anh Hoắc.”
Ý là không liên quan đến anh, nên đừng hỏi.
Hoắc Văn Đình bị chặn họng, trong lòng đột nhiên khó chịu.
Số lần anh ta bị chặn họng trong ngày hôm nay còn nhiều hơn số lần anh ta bị chặn họng trong cả một năm.
Hoắc Văn Đình quyết định hỏi về chuyện liên quan đến mình: “Vậy khi nào cô mới có thời gian giải quyết việc của tôi?”
Trường Tuế nói: “Vậy anh Hoắc đã chuyển tiền cho tôi chưa? Tôi nhận được tiền của anh rồi mới sắp xếp được.”
Hoắc Văn Đình nói: “Ngày mai tôi sẽ chuyển.”
Trường Tuế nói tiếp: “Vậy ngày mai tôi sẽ sắp xếp giải quyết việc cho anh Hoắc.”
Hoắc Văn Đình: “……”
Anh ta luôn cảm thấy quá trình nói chuyện với Trường Tuế chính là không ngừng tự làm nhục mình.
Trong lòng anh ta khó chịu đến cực độ. Sự khó chịu này lan đến trên mặt, làm cho sắc mặt anh ta trông rất khó coi. Anh ta nhìn chằm chằm vào Trường Tuế và dứt khoát nói ra: “Tôi thừa nhận trước đây là tôi không tôn trọng cô, nhưng vừa rồi tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, chính cô cũng nói là cô không để bụng.” Anh ta mỉa mai nói tiếp: “Nhưng thái độ của cô bây giờ không giống như lời cô nói một chút nào.”
Trường Tuế bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh Hoắc cảm thấy thái độ trả lời của tôi chưa đủ tốt hay sao? Vậy thì anh Hoắc cảm thấy thái độ hỏi của anh thế nào? Anh luôn giữ thái độ kiêu căng cao cao tại thượng, giống như tôi phải có nghĩa vụ trả lời hết tất cả các vấn đề của anh vậy, có phải là tôi phải khúm núm cúi đầu nịnh nọt anh thì mới làm hài lòng được anh Hoắc đúng không?”
Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ, lời nói cũng không hề khách khí chút nào.
Hoắc Văn Đình kinh ngạc nhìn Trường Tuế, bởi vì quá kinh ngạc, cho nên anh ta không biết phải phản bác như thế nào.
Trong đôi mắt trong trẻo của Trường Tuế, hiện lên một tia sáng lạnh lùng: “Anh Hoắc, anh là người đại diện của Hạ Luật nên tôi mới nguyện ý giúp anh. Còn nếu như anh không có quan hệ gì với Hạ Luật thì tôi quản anh sống hay chết mà làm gì cơ chứ?”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ trong lời nói lại lạnh như băng.
Sắc mặt của Hoắc Văn Đình biến hóa liên tục, cảm giác như máu sắp xông thẳng lên não, khiến cho đầu óc của anh ta trở nên trống rỗng, lúng túng xấu hổ đan xen vào nhau, anh ta mở miệng mấy lần nhưng không nói ra được lời nào.
Lúc này đây đáng lẽ anh ta phải giận dữ mắng cô một trận, sau đó sẽ quay người bỏ đi.
Anh ta vốn cũng không phải là người tốt tính gì, thậm chí ở công ty anh ta còn là người nổi tiếng nghiêm khắc, cứ hai ba ngày lại có một số nghệ sĩ bị anh ta mắng đến phát khóc, có người còn gọi anh ta là Diêm Vương mặt lạnh.
Ngay cả ông chủ còn khuyên anh ta, nói anh ta cần phải đối xử tử tế với nghệ sĩ một chút.
Anh ta chẳng thể ngờ, lại có một ngày anh ta bị người khác nói thẳng vào mặt đến mức choáng váng không nói được nên lời, đầu óc anh ta gần như bị đóng băng, cho dù có vắt óc ra suy nghĩ thì cũng không nghĩ ra được điều gì để phản bác lại lời nói của Trường Tuế.
Bởi vì trong lòng anh ta biết rất rõ, những gì cô ấy nói đều là sự thật.
Quả thực ngay từ đầu khi anh ta tiếp xúc với cô đã ôm thái độ coi thường và ghét bỏ cô, mặc dù sau đó ấn tượng về cô đã có chút thay đổi, nhưng anh ta vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng đó.
Anh ta với tư cách là một người đại diện dày dạn kinh nghiệm, trong giới giải trí này anh ta cũng có chút địa vị và quyền lực, hơn nữa cô cũng chỉ là một người mới xuất đạo, về lý mà nói anh ta có thái độ cao cao tại thượng cũng là điều đương nhiên.
Đổi lại là người khác, thì anh ta thể hiện như vậy cũng chẳng có gì là sai trái.
Trong giới này, vốn dĩ là một xã hội nhỏ hình kim tự tháp..
Người ở trên cao có thể tùy ý chà đạp người ở dưới thấp.
Huống chi anh ta còn cho rằng thái độ của mình đối với Trường Tuế cũng không đến mức gọi là chà đạp.
Người trong giới này, từ lâu đã quen với kiểu phân cao thấp này.
Bất kỳ một nghệ sĩ nào, dù là nghệ sĩ ở tuyến đầu, khi đối mặt với anh ta cũng đều thể hiện sự tôn trọng đối với anh ta.
Mọi người đều coi đó là điều đương nhiên, và tất cả mọi người đều quen với quy tắc bất thành văn này.
Mặc dù điều này không có nghĩa là đúng.
Hoắc Văn Đình cũng biết được điều đó.
Nhưng với tư cách là một người được ưu ái, anh ta hoàn toàn không có lý do gì thắc mắc về những “quy tắc bất thành văn” này, anh ta thích cảm giác ở trên cao và được người khác tôn trọng.
Sâu trong nội tâm anh ta quả thật đã hy vọng Trường Tuế sẽ nịnh nọt và lấy lòng mình, nhưng cô lại không chút lưu tình vạch trần anh ta một cách không thương tiếc, thậm chí còn dùng những lời lẽ cay nghiệt để nói với anh ta, giống như tát thật mạnh vào mặt anh ta.
Mặt anh ta nóng lên như bị lửa đốt, thẹn quá hóa giận, mà cơn tức giận này lại không thể phát ti3t ra được. Khi anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trường Tuế, trong ý thức anh ta cảm thấy nếu như trút giận lên người cô, thì rốt cuộc người bị thiêu chết, chỉ có thể là chính anh ta mà thôi.
Nhưng nếu như quay đầu bỏ đi, thì sự tôn nghiêm của anh ta sẽ không cho phép, hơn nữa anh ta vẫn còn lại một chút lý trí, anh ta cần phải cầu xin cô, rời đi bây giờ, sau này quay lại cầu xin cô ấy, đến lúc đó mới thực sự là xấu hổ.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Hoắc Văn Đình giống như bảng màu, màu này đến màu khác lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.
Nếu cúi đầu với cô, anh ta không thể buông tha cho cái tôi của mình.
Nếu trở mặt với cô, mạng của anh ta vẫn nằm trong tay cô đấy.
Nhắc mới nhớ, anh ta thật xui xẻo kể từ sau khi gặp cô! Cô không phải xuất hiện chỉ để khắc anh ta đó chứ?!
Bầu không khí trong hành lang lúc này đột nhiên trở nên cứng ngắc và ngưng trệ.
Hoắc Văn Đình đứng đơ ra như một pho tượng, chỉ có sắc mặt là không ngừng thay đổi.
Bỗng nhiên, từ trong hành lang một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Tiểu Khương?”
Không cần biết là ai, trong lòng Hoắc Văn Đình đều cảm kích cô ấy. Nhưng khi quay đầu lại, anh ta lại giật mình.
Trường Tuế quay đầu nhìn lại, cũng có chút kinh ngạc: “Bà Tần?” rồi nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đang ở sau lưng bà ấy: “Hai người sao lại ở đây?”
Người từ phía khác của hành lang đi đến, đã lâu rồi không gặp đó chính là bà Tần đã lâu không gặp cùng với Tần Nhất Xuyên đã không liên lạc trong khoảng thời gian này.
Tần Nhất Xuyên nhìn thấy Trường Tuế, ngay lập tức sắc mặt anh ta cũng thay đổi. Biểu tình ngưng đọng, theo bản năng anh ta dừng bước chân, khi nhìn thấy bà Tần đã đi qua chỗ đó, mới miễn cưỡng bước theo sau.
“Tiểu Khương, thật sự là cô! Tôi còn nghĩ là tôi đã nhìn sai người, thật là trùng hợp. Cha tôi bị ốm đang phải nằm viện, tôi và Tiểu Xuyên đến thăm ông ấy, cô sao lại ở đây? Sức khỏe của cô không vấn đề gì chứ?” Bà Tần nói xong, đưa mắt nhìn Hoắc Văn Đình đang đứng đối diện với bà ấy, trông anh ta cũng rất quen, nhưng bà ấy không nhớ là mình đã từng gặp anh ta ở đâu.
“Chào bà, tôi là Hoắc Văn Đình, người đại diện của Hạ Luật, trước đây ở hội chợ từ thiện, tôi đã gặp qua bà.” Sắc mặt của Hoắc Văn Đình nhanh chóng dịu đi, thần sắc bình tĩnh như thường đưa tấm danh thiếp ra.
Nghe đến tên của Hạ Luật, sắc mặt của Tần Nhất Xuyên lại thay đổi, anh ta vô thức nhìn về phía Trường Tuế, đúng lúc Trường Tuế cũng đang nhìn vào anh ta.
Trong nháy mắt khi hai người nhìn nhau thì Tần Nhất Xuyên giống như đã nhìn thấy điều gì đó mà anh ta không muốn nhìn, ngay lập tức quay đầu lại, môi mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng.
Phản ứng kỳ quái của Tần Nhất Xuyên khiến Trường Tuế cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao anh ta có vẻ như là đang tức giận cô?
Cô không nhớ là bản thân mình đã làm gì khiến cho anh ta tức giận hết mà?
“Ồ, xin chào.” Phía bên đó bà Tần đang nhận lấy danh thiếp của Hoắc Văn Đình, mỉm cười rồi nói: “Thảo nào tôi thấy anh rất quen, thì ra là trước đây chúng ta đã gặp qua, trí nhớ của tôi không được tốt lắm, anh đừng trách tôi nhé. Mặt anh bị làm sao vậy?”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Hạ Luật bước ra khỏi cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Nhất Xuyên, trong ánh mắt anh hiện lên một tia u ám.
Tần Nhất Xuyên nhìn thấy Hạ Luật, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều mơ hồ mang theo một tia địch ý khó có thể phát hiện.
“Hạ Luật à?” Bà Tần nói xong, đưa mắt nhìn thoáng qua bên trong phòng bệnh.
Hạ Luật nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn bà Tần rồi khẽ gật đầu chào hỏi.
“Là ai nằm viện vậy?” Bà Tần hỏi.
Hoắc Văn Đình chủ động nói: “Chiều nay tôi và tổng giám đốc Chu bị tai nạn xe, tôi chỉ bị thương nhẹ, còn tổng giám đốc Chu thì bị tương đối nặng.”