“Trường Tuế, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì đó phải không?” Tiểu Trương nhìn vẻ kinh ngạc và nghiêm trọng thoáng qua trên gương mặt của Trường Tuế, trong lòng lo lắng, có chút căng thẳng.
Trường Tuế nhìn lại một lần nữa đường chỉ sinh mệnh của cô ấy, đến lúc ngẩng đầu lên, mắt cô chớp chớp, lộ ra vẻ vui tươi, cười nói: “Tôi lừa cô thôi, có phải cô bị tôi dọa đến sợ rồi phải không?”
Tiểu Trương bị một phen kinh hoàng, rút tay lại, giọng nói mang theo một chút oán giận nói: “Cái gì vậy, tôi thực sự bị cô dọa đến phát khiếp luôn rồi này.”
Tính tình của Tiểu Trương từ từ chậm rãi, lại ấm áp, ngay cả lời nói lúc oán giận cũng nhẹ nhàng.
Cô ấy lại hỏi: “Vậy cô xem được cái gì vậy? Tôi có thể sống đến bao nhiêu tuổi thế?”
Trường Tuế cười nói: “Thiên cơ bất khả lộ, nếu tiết lộ ra thì tuổi thọ của tôi sẽ bị giảm, vì vậy tôi có thể xem cô sống được bao nhiêu tuổi, nhưng không thể nói cho cô biết được.”
Tiểu Trương bất lực nhìn Trường Tuế, rồi nói: “Vậy cô xem cái gì vậy?” cô nói xong liền đi vào phía căn bếp: “Hôm nay tôi mua một quả dưa hấu, rất ngọt, tôi cắt cho cô một dĩa.”
Trường Tuế cười đồng ý.
Đợi đến lúc Tiểu Trương đi vào căn bếp, nụ cười trên gương mặt của Trường Tuế chợt biến mất, sắc mặt lại một lần nữa trở nên ngưng trọng.
Đường chỉ sinh mệnh và tướng mạo trên gương mặt của Tiểu Trương hoàn toàn trái ngược nhau.
Điều này có thể là do trong năm nay Tiểu Trương sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn không nằm trong quỹ tích cuộc sống vốn có của cô ấy, mà loại chuyện ngoài ý muốn này rất có thể là do con người tạo ra.
Trường Tuế nhìn vào bóng lưng gầy gò của Tiểu Trương.
Tiểu Trương dường như không có chỗ nào đặc biệt, là một người hết sức bình thường, cuộc đời của cô ấy cũng chẳng có chút thăng trầm nào.
Một Tiểu Trương bình thường như vậy, sẽ bị ai nhắm trúng đây?
Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa có một manh mối gì, Trường Tuế cũng không có cách nào để kiểm chứng những gì sẽ xảy ra với Tiểu Trương.
Tạm thời cô dự định sẽ không nói gì với Tiểu Trương, ngay cả cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nói với Tiểu Trương lúc này chỉ khiến cho cô ấy thêm khủng hoảng.
Cũng may, Tiểu Trương là trợ lý của cô nên cô có thể để ý đến Tiểu Trương nhiều hơn.
……
Tiểu Trương rõ ràng không hề nghi ngờ gì về lời nói dối của Trường Tuế, và thực sự nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa nhỏ của Trường Tuế dành cho cô mà thôi.
Trường Tuế ngồi rảnh rỗi không có việc gì làm nên ngồi ăn dĩa dưa hấu ướp lạnh, cho đến khi chuông cửa reo lên, Tiểu Trương muốn đi ra mở cửa.
Trường Tuế rút một tờ khăn giấy, đứng dậy chậm rãi dùng khăn giấy lau tay rồi nói: “Để tôi đi, cô nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Trương lập tức hiểu ra vấn đề, mím môi nở một nụ cười, rồi thức thời trở về phòng mình.
Tiểu Trương vừa đi, thì Trường Tuế lập tức buông bỏ sự rụt rè trong người, phi ngay đến mở cửa.
Người đang đứng ở ngoài cửa quả nhiên là Hạ Luật, anh ấy đã trở về sau khi đưa Hoắc Văn Đình về nhà.
“Sao anh về nhanh vậy?” Đôi mắt sáng ngời của Trường Tuế nhìn anh ấy, có chút ngạc nhiên: “Đại diện Hoắc không làm khó anh chứ?”
Hạ Luật nói: “Không.”
Trường Tuế có chút nghi ngờ, Hoắc Văn Đình bảo Hạ Luật đưa cô về nhà trước chẳng phải là anh ta không muốn nói gì đó có mặt cô, mà chỉ muốn nói riêng với Hạ Luật thôi sao?
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Hai người bọn họ đứng ở cửa, anh nhìn em, em nhìn anh, dần dần hơi xấu hổ, mặt bắt đầu đỏ lên.
Trường Tuế đột nhiên đóng cửa lại, sau đó giả vờ bình tĩnh rồi nắm lấy tay anh: “Đi thôi, sang nhà của anh đi.”
Hạ Luật giật mình một lúc, nhưng rồi cũng vô thức nắm chặt tay cô, sau đó cũng giả vờ bình tĩnh rồi đưa cô trở về căn hộ của mình, tuy nhiên vành tai của anh ấy lại đỏ ửng lên, vì anh ấy có làn da rất trắng, cho nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Trường Tuế bảo Hạ Luật dẫn cô đi tham quan nhà của anh ấy.
Hạ Luật liền dẫn cô đi tham quan từ phòng này sang phòng khác.
Hai căn hộ ở cùng một tầng lầu nên kết cấu rất giống nhau, chỉ khác nhau ở cách bài trí đồ đạc.
Khác với cảm giác lạnh lùng thường thấy của Hạ Luật, ánh sáng trong nhà anh ấy hầu như đều là ánh sáng vàng ấm, vừa nhìn đã thấy rất ấm áp, rất có cảm giác gia đình, nhưng đồ đạc trong nhà thì lại rất ít, trông có vẻ hơi trống trải.
Khi tham quan đến phòng ngủ của anh ấy, Hạ Luật có chút mất tự nhiên: “Đây là phòng ngủ của anh.”
Rèm cửa trong phòng ngủ của Hạ Luật được kéo lại, nếu như không bật đèn sẽ không có ánh sáng bên trong.
Nhìn thấy Trường Tuế bước vào bên trong, Hạ Luật đưa tay đến bên cạnh cửa, bật đèn lên.
Được phủ lên một bộ ga trải giường màu xám, chiếc chăn bông cũng được xếp đặt rất gọn gàng. Trường Tuế nghĩ đến chiếc giường lộn xộn như chuồng chó của mình mà tự cảm thấy xấu hổ.
Khi cô ở chùa Thanh Sơn, mỗi ngày đều yêu cầu cô xếp chăn gọn gàng, vuông vức giống như miếng đậu phụ, nếu không thì sẽ bị phạt quét sân. Để không phải quét sân, ngày nào cô cũng xếp chăn rất gọn gàng, sau khi cô xuống núi thì cuối cùng cô cũng được tự do, và cũng không còn phải dọn dẹp giường nữa. Buổi sáng thức dậy như thế nào, thì buổi tối sẽ ngủ như vậy, Tiểu Trương cố gắng dọn giường cho cô, nhưng cô cũng ngăn cô ấy lại, cô thích hưởng thụ cảm giác lộn xộn không bị gò bó như vậy.
Còn Hạ Luật, rõ ràng là không có ai giám sát việc gấp chăn màn của anh ấy, cô đến nhà anh cũng rất đột xuất, cho nên việc dọn giường của anh diễn ra một cách rất tự nhiên.
Không riêng gì chiếc giường, mọi thứ trong nhà đều được sắp xếp rất gọn gàng và chỉnh chu.
Đồ tôn Tuệ Linh của cô cũng mắc bệnh sạch sẽ này, luôn luôn phàn nàn chăn mền của cô không được xếp đặt gọn gàng.
Sư huynh Thanh Minh nói rằng, Tuệ Linh mắc chứng rối loạn cưỡng chế.
Theo lý mà nói, Tuệ Linh không được vào phòng của cô, nhưng Tuệ Linh chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, hai người lớn lên cùng nhau, tuy cô là cô gái duy nhất ở trong chùa, nhưng hầu hết thời gian, mọi người đều không để ý đến điều đó, hầu như mỗi ngày Tuệ Linh đều đến tìm cô.
Tuy rằng bối phận của cô lớn hơn Tuệ Linh một bậc, nhưng từ nhỏ Tuệ Linh đã luôn tỏ ra mình trưởng thành hơn, luôn thích giáo huấn cô, những lúc như vậy, cô đều lấy thân phận là sư thúc của mình ra để trấn áp, thường làm cho Tuệ Linh tức giận đến mức bỏ đi, nhưng qua đến ngày hôm sau, Tuệ Linh lại đến tìm cô và xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Sao vậy?” Hạ Luật đột nhiên hỏi.
Trường Tuế dừng lại dòng suy nghĩ của mình, thì phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào chiếc giường của Hạ Luật.
Cô chợt nhận ra rằng thời gian gần đây cô thường hay nghĩ về chùa Thanh Sơn.
Giống như xa nhà quá lâu rồi.
Trước đây mỗi lần đi đâu đó, thời gian dài nhất cũng không quá nửa tháng.
Trường Tuế đột nhiên quay người lại ôm lấy Hạ Luật.
Hạ Luật sững sờ một lúc, rồi ôm lấy cô, anh chưa quen với việc cô thân cận anh như thế này, và chưa thể tiếp nhận những cái ôm như vậy một cách tự nhiên được, vành tai của anh nóng lên, anh hỏi: “Em sao vậy?”
Trường Tuế áp mặt của cô vào ngực anh, nghẹn ngào nói: “Em nhớ nhà?”
Hạ Luật biết cô nói nhớ nhà, ngôi nhà mà cô nhắc đến đó chính là chùa Thanh Sơn.
Trong các cuộc gọi điện thoại của Trường Tuế, anh cũng dần dần trở nên quen thuộc với chùa Thanh Sơn, thậm chí còn tự mình làm quen với các vị sư huynh và đồ tôn đó.
Chùa Thanh Sơn đối với anh mà nói, nó dần dần đã trở thành một nơi đáng mơ ước của anh.
Trường Tuế từ trong ngực anh ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Đợi một thời gian nữa, khi chúng ta có thời gian thì cùng nhau đến chùa Thanh Sơn một chuyến, em sẽ dẫn anh đến xem nơi em lớn lên.”
Ánh mắt dịu dàng của Hạ Luật nhìn Trường Tuế, nhẹ nhàng nói đồng ý.
Trường Tuế lại vùi mặt của mình vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Sau này nhà của em cũng chính là nhà của anh.”
Hạ Luật không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô ấy.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, hơi ấm từ cơ thể hòa quyện vào nhau.
Sau đó Trường Tuế ngồi trên giường của anh ấy, thử nhún nhún chiếc giường, thử độ mềm và cứng của chiếc giường rồi cô ngạc nhiên hỏi: “Giường của anh sao cứng như vậy?”
Nó cứng gần giống chiếc giường gỗ của cô ở chùa Thanh Sơn.
Khi Bàn Tử mua nệm cho cô, cô còn đặc biệt dặn dò anh ta mua cho cô một chiếc nệm thật mềm mại.
Hạ Luật nhìn thấy cô ngồi trên chiếc giường của chính mình, anh ấy ngơ ngác hai giây, sau đó đưa mắt nhìn sang một bên, vành tai của anh cũng bắt đầu đỏ lên, có chút không tự nhiên nói: “Anh không thấy cứng lắm.”
“Giống với chiếc giường gỗ mà em đã ngủ ở chùa Thanh Sơn vậy.” Trường Tuế nói xong, dùng tay vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, tỏ ý muốn anh ấy ngồi xuống.
Hạ Luật do dự khoảng hai giây, mới bước đến, và ngồi xuống bên cạnh Trường Tuế một cách cứng nhắc, khoảng cách giữa hai người bọn chỉ bằng nắm tay.
“Em muốn nói với anh một chuyện.” Trường Tuế đột nhiên nói.
Hạ Luật quay đầu sang nhìn cô: “Chuyện gì?”
Trường Tuế nói: “Chính là chuyện tối nay, khi chúng ta ở trong thang máy…”
Nghe đến hai từ thang máy, Hạ Luật liền nghĩ ngay đến nụ hôn đó, lần này không chỉ là vành tai mà ngay cả khuôn mặt của anh cũng đỏ ửng lên.
Tuy nhiên Trường Tuế nói tiếp: “Những lời lúc đó đại diện Hoắc nói với chúng ta, em cảm thấy rất có đạo lý.”
Hạ Luật nhìn cô: “Cái gì?”
Trường Tuế thẳng thắn nói: “Trước đây em đã từng nói với anh, em chỉ có thể sống được đến năm hai mươi tuổi. Vì sư phụ của em đã xem được, năm em hai mươi tuổi sẽ gặp một đại kiếp nạn, trước năm hai mươi tuổi, em cần làm những việc để tích lũy công đức, lúc đó mới có thể hóa giải được đại kiếp nạn này, cho nên tất cả tiền em kiếm được đều quyên góp hết. Nếu đúng như lời của đại diện Hoắc nói, em và anh công khai chuyện yêu đương sẽ dẫn đến kết quả như vậy, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của em, kiếm không đủ tiền, thì công đức tích lũy sẽ không đủ.”
Hạ Luật nghe xong, liền nói không chút do dự: “Anh có thể cho em, em cần bao nhiêu?”
Trường Tuế có chút bất đắc dĩ nói: “Vô dụng thôi, em không thể nhận tiền của người khác cho được, phải là tiền của mình kiếm được mới phát huy tác dụng.”
Nếu như có thể nhận tiền của người khác rồi đem làm từ thiện thì cô đã không phải vất vả kiếm tiền như vậy, suy cho cùng thì Khương Tô và chú Địch cũng không thiếu tiền.
Khương Tô từng nói, tích lũy công đức cần phải tự mình tích lũy từng chút một, không thể mượn lực ở bên ngoài.
Hạ Luật nói: “Được rồi.”
Đứng trước chuyện liên quan đến sống chết của Trường Tuế, anh ấy không vì sự ích kỷ nhỏ nhoi của mình mà xem nhẹ nó được.
Trường Tuế nắm lấy bàn tay xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật của anh, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời, mang theo một nụ cười nhàn nhạt: “Thực ra công khai hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta luôn ở bên nhau.”
Hạ Luật dùng tay trái nắm chặt tay cô, khẽ cụp mắt xuống liếc nhìn hai đôi bàn tay đang chồng chéo lên nhau, lồ ng ngực đang trống rỗng giống như được lấp đầy từng chút một, anh nhướng mắt lên nhìn cô, đôi lông mày đẹp đầy lạnh lùng hiếm khi mềm mại, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
……
Trường Tuế thực sự rất buồn ngủ, nói chuyện một lúc thì bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt mơ hồ rồi mới được Hạ Luật đưa về nhà.
Hai người lại ở trước cửa dây dưa thêm một lúc nữa rồi mới tách ra.
Khi Hạ Luật quay vào nhà, liền gọi điện thoại cho Hoắc Văn Đình.
Hoắc Văn Đình vừa mới chìm vào giấc ngủ, liền bị cuộc gọi đánh thức, tức giận muốn nổ tung, anh nheo mắt nhìn vào điện thoại thì thấy Hạ Luật, lửa giận lập tức vụt tắt, rồi hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Luật hỏi: “Lúc trước, anh nói bộ phim đó đã chọn người khác rồi phải không?”
Hoắc Văn Đình nghe vậy liền tỉnh táo, lập tức nói: “Vẫn chưa! Phía nhà sản xuất vẫn muốn chọn cậu, sao vậy?”
Hạ Luật nói: “Tôi đổi ý rồi.”
Hoắc Văn Đình suýt nữa nhảy dựng lên vì kích động: “Đổi ý rồi? Cậu quyết định nhận nó rồi sao?!”
“Có thể nhận kịch bản đóng bộ phim này.” Hạ Luật bình thản nói: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
Hoắc Văn Đình phấn kích, từ trên giường ngồi bật dậy, đồng ý điều kiện của anh ấy: “Cậu nói đi! Không cần biết là điều kiện gì, chỉ cần cậu nhận nó, tôi đều giúp cậu đàm phán!”
Nghe xong điều kiện mà Hạ Luật đã đưa ra ở đầu dây bên kia, sự phấn kích của Hoắc Văn Đình đột nhiên bị dập tắt.
Điều kiện của Hạ Luật là…..
“Để cho Trường Tuế đóng vai nữ chính.”
Hoắc Văn Đình kích động nói: “Đùa cái gì vậy, Khương Trường Tuế cô ấy là một diễn viên mới, bây giờ chưa có bộ phim nào được ra mắt, chi phí đầu tư cho bộ phim này lên đến mấy trăm tỷ, đây là một tác phẩm lớn, làm sao có thể mời cô ấy đóng vai nữ chính được chứ? Hơn nữa tôi còn nghe nói nữ chính của phim đó, trên cơ bản phía nhà biên kịch đã chọn ra một vài nữ diễn viên, tất cả bọn họ đều là những ngôi sao đang hot.”
Đối với sự phản đối kịch liệt này của Hoắc Văn Đình, Hạ Luật rất bình tĩnh: “Tôi đã đọc qua kịch bản rồi, cũng từng quay phim với cô ấy, cô ấy hoàn toàn có khả năng đảm nhận vai diễn này.”
Hoắc Văn Đình nói: “Phía nhà sản xuất cần là một diễn viên có thể đảm đương được doanh thu phòng vé!”
Bất kể giọng điệu của Hoắc Văn Đình kích động bao nhiêu, Hạ Luật vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Có tôi.”
Hoắc Văn Đình không còn lời nào để nói.
Hạ Luật xuất đạo cũng đã được mấy năm, khả năng lựa chọn kịch bản của anh ấy luôn được công chúng công nhận, bộ phim nào ra rạp cũng được đón nhận và tán thưởng. Trên các trang web điện ảnh có uy tín, các phim anh đóng vai chính đều được đánh giá xếp hạng 8 điểm trở lên, có bộ phim lên đến 9.2 điểm, nhiều lời khen ngợi về kỹ năng diễn của anh cũng đạt mức cao, nhiều người sẵn sàng thêm điểm cho bộ phim vì lối diễn xuất của anh ấy.
Dù các nhà phê bình phim có độc miệng đến đâu, họ cũng chỉ khen Hạ Luật chứ không có lời nào để chê bai anh ấy.
Cho nên, giá trị của Hạ Luật đến bây giờ được tăng một cách đều đặn.
Mỗi một bộ phim nào được ra rạp, đều phải kéo anh ấy đi một vòng.
Giữa Hạ Luật và công chúng đã tạo lập một niềm tin rất lớn, khi khán giả nhìn thấy tên anh ấy xuất hiện trong danh sách nhân vật chính của bộ phim nào đó, thì họ chắc chắn rằng bộ phim này không phải là bộ phim tồi, và họ sẵn sàng trả tiền cho tên tuổi của anh ấy.
Đây cũng là một trong những điều khiến nhiều nhà sản xuất nắm được để cân nhắc khi lựa chọn diễn viên.
Tất nhiên bộ phim cổ trang luôn nhắm đến Hạ Luật này chắc chắn không phải là một bộ phim tồi, cho dù là đội ngũ sản xuất hay là kịch bản, thì đây đều là một tác phẩm tuyệt vời, đây cũng chính là lý do vì sao Hoắc Văn Đình lại nôn nóng muốn Hạ Luật nhận vai diễn này như vậy. Có điều kế hoạch ban đầu trong cuộc đời của Hạ Luật, bộ phim điện ảnh《Chuộc tội》là bộ phim cuối cùng anh ấy đóng.
Nhưng hiện tại, cuộc sống của anh ấy đã xảy ra một biến hóa lớn, cho nên các kế hoạch của anh ấy đương nhiên cũng sẽ thay đổi theo.
Hạ Luật từ đầu đến cuối luôn giữ một thái độ: “Đây là điều kiện duy nhất của tôi, nếu phía nhà sản xuất đồng ý, thì anh hãy sắp xếp để cho tôi gặp mặt họ một lần.”
Hoắc Văn Đình ngồi trên giường, không còn hứng thú như lúc đầu nhận cuộc gọi của Hạ Luật nữa, thậm chí anh ta còn có chút suy sụp: “Cậu thật sự điên rồi, cô ta có quan trọng như vậy không?!”
Điện thoại ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng truyền đến một từ.
“Có.”
Cô ấy chính là sợi dây vô hình kéo anh ra khỏi vực sâu thăm thẳm, là tia sáng cứu anh thoát khỏi bờ vực của cái chết, và là tất cả ý nghĩa sống của cuộc đời anh.
Cô chính là “gốc rễ” khiến cho anh lưu lại trên cuộc đời này.
Một chữ này khiến cho Hoắc Văn Đình im lặng khoảng năm sáu giây, cuối cùng bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với phía nhà sản xuất, nhưng tôi không chắc có thành công hay không.”
“Cảm ơn.” Hạ Luật nói.
Hoắc Văn Đình nói: “Hy vọng cô ấy xứng đáng với những gì cậu làm cho cô ấy.”
Anh ta nói xong liền cúp máy.
“Đương nhiên là cô ấy xứng đáng.”
Hạ Luật trong lòng nhẹ nhàng nói.