Trường Tuế từ trước đến nay chưa bao giờ nằm mơ, cũng chưa bao giờ gặp vấn đề về chất lượng giấc ngủ, chỉ cần muốn ngủ là có thể sẽ chìm sâu vào giấc ngủ liền, dù trời có sập cũng rất khó để đánh thức cô dậy.
Nhưng sáng sớm hôm nay, cô đã dậy rất sớm, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài thì chỉ có một chút ánh sáng, cô cầm di động lên xem, còn mười phút nữa mới tới sáu giờ.
Trường Tuế cho rằng điều này có lẽ là do sức mạnh của tình yêu.
Cô nghĩ Hạ Luật cũng không dậy sớm như vậy, nhưng vẫn gửi cho anh ấy một tin nhắn WeChat hỏi Hạ Luật đã thức dậy chưa.
Ai ngờ là bên đó đã trả lời lại chỉ trong vài giây.
“Anh dậy rồi.”
Cô không biết là Hạ Luật cũng giống như cô vậy, bị một điều gì đó gọi là sức mạnh của tình yêu đánh thức.
Đêm hôm qua, đến nửa đêm vẫn chưa thể chợp mắt, sáng nay lại thức dậy sớm, anh muốn gửi một tin nhắn cho cô, nhưng sợ quấy rầy giấc ngủ của cô. Khi thấy chuông tin nhắn điện thoại vang lên, ngay lập tức anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Trường Tuế, trong lòng anh không kìm được đã nhảy dựng lên.
“Em sẽ đến tìm anh nhé?”
Hạ Luật nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn, khóe miệng anh cong lên.
“Được.”
Trường Tuế vội vàng bước vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, vuốt lại mái tóc vài cái, đánh thêm một chút son môi, khiến cho khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của cô trở nên đỏ hồng, sau đó liền ra khỏi nhà, đi đến gõ cửa nhà của Hạ Luật.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Trường Tuế liền dang rộng vòng tay, lao vào lòng người đang đứng bên trong cửa.
Hạ Luật kinh ngạc, hai cánh tay theo bản năng nâng lên đỡ lấy Trường Tuế đang nhào vào trong lòng mình, bị một cô gái thơm tho mềm mại nhào vào trong vòng tay.
Trường Tuế ôm lấy vòng eo gầy gò dẻo dai của anh, cố gắng kiềm chế để bàn tay của mình không sờ s0ạng lung tung, sau đó từ trong ngực anh nhô ra một cái đầu nhỏ tóc đen nhánh mượt mà, nở một nụ cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng, bạn trai.”
Hạ Luật bị cách xưng hô này của cô làm cho choáng váng, vành tai của anh có chút đỏ lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng mang theo chút ấm áp: “Chào buổi sáng.”
Trường Tuế vừa mới phát hiện là mình rất thích ôm, chính xác mà nói là thích ôm Hạ Luật.
Hạ Luật hơi gầy, nhưng không phải là người gầy khô, eo của anh cũng không phải gầy mà là mỏng, vừa mỏng vừa dẻo dai, anh mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi màu xám nhạt, chỉ cách một lớp vải mỏng, khi cánh tay của Trường Tuế khoác lên, có thể cảm nhận được cơ bắp của anh ấy lúc đầu cứng ngắc, sau đó dần dần thả lỏng, dễ chịu, anh ấy vươn cánh tay dài ôm lấy cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khiến cho cô có cảm giác rất an toàn, mùi trên cơ thể cũng rất dễ chịu, trong cơ thể lạnh ấy mang theo chút hương thơm.
Giống như ai đó đã tạo ra con người này chỉ để dành riêng cho cô vậy.
Trường Tuế giống như một loài gì đó dính người, bám chặt lấy Hạ Luật không buông ra, Hạ Luật cứ như vậy mặc kệ cô ôm anh.
Hai người vẫn đứng ở cửa như vậy mà ôm lấy nhau rồi nói chuyện.
“Anh thức dậy lúc nào vậy? Đã ăn sáng chưa?” Trường Tuế hỏi.
“Vừa mới dậy, vẫn chưa ăn.” Hạ Luật trả lời một cách rất thẳng thắn.
“Anh có nhớ em không?” Trường Tuế giương đôi mắt sáng long lanh của mình nhìn Hạ Luật, và hỏi một cách táo bạo.
Cô nhìn thấy vành tai của anh càng đỏ hơn, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên, có vẻ như hơi khó nói.
Sau một lúc lâu, với ánh mắt kiên định của Trường Tuế, yết hầu của anh mới chuyển động, nhìn xuống cô, thì thầm nói: “Có.”
Nói xong, mặt anh đỏ ửng lên.
Trong lòng Trường Tuế vui đến nở hoa, khóe miệng cũng không tự chủ được bắt đầu nhếch lên, ôm chặt lấy anh rồi âu yếm nói: “Em cũng rất nhớ anh, sáng sớm khi vừa mới thức dậy là em đã nhớ đến anh.”
Trường Tuế thích dùng những lời nói thẳng thắn như vậy để diễn đạt ra, vừa thẳng thắn, vừa nóng bỏng, khiến Hạ Luật khẽ giật mình, hình như cũng bị lây nhiễm theo cô, đôi mắt hoa đào, vừa lãnh đạm lại lạnh lùng ấy dần trở nên gợn sóng, ánh mắt trở nên dịu dàng, không kiềm chế được siết chặt vòng tay hơn.
“Anh cũng vậy.”
Anh đã mơ thấy cô cả đêm hôm qua, nhưng đó không phải là giấc mơ đẹp.
Thực ra, khi anh tỉnh dậy, trong lòng vô cùng hoảng loạn, anh nghi ngờ chuyện xảy ra đêm qua chỉ là mơ, cho đến khi hoàn toàn tỉnh lại, anh mới có thể nhớ lại toàn bộ từng chi tiết đã xảy ra vào đêm qua, nhưng dường như vẫn cảm thấy có gì đó không thật.
Anh rất muốn gặp cô, để chứng minh rằng tất cả đều là sự thật.
Mãi cho đến khi anh mở cửa ra, Trường Tuế nhiệt tình nhào vào vòng tay của anh, anh vòng tay qua người cô và ôm cô thật chặt, anh cảm nhận được cơ thể mềm mại ấm áp của cô, tảng đá nặng trĩu trong lòng anh như được rơi xuống, mọi thứ bắt đầu có cảm giác là thật.
“Khụ khụ, cái kia, chào buổi sáng.”
Đột nhiên, một giọng nói xấu hổ vang lên.
Trường Tuế lập tức rút khỏi vòng tay của Hạ Luật, quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiểu Trương đang đứng ở hành lang, xách túi vải chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn, trên mặt có chút vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng nhìn hai người đang ôm nhau.
Hạ Luật ngước mắt lên, dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua một lượt.
Trong lòng Tiểu Trương có chút sợ Hạ Luật, vừa thấy anh ấy nhìn mình, lập tức rùng mình, lắp bắp nói: “Hai người cứ tiếp tục đi, tôi, tôi đi mua thức ăn.”
Cô vừa nói, vừa vội vàng bước vào trong thang máy, mà không dám quay đầu lại.
……
Cửa thang máy đóng lại.
Trường Tuế nhìn về phía cửa thang máy, ánh mắt hơi tối sầm lại.
“Sao vậy?” Hạ Luật hỏi, anh tinh ý nhận ra trong ánh mắt của Trường Tuế có gì đó không ổn.
“Vào trong rồi nói chuyện.” Trường Tuế nói.
Đợi cho đến khi cả hai bước vào nhà.
Trường Tuế cũng không có ý định che giấu Hạ Luật, cô kể cho anh nghe sự việc tối qua cô xem tướng cho Tiểu Trương, rồi dùng một số từ ngữ dễ hiểu để giải thích cho Hạ Luật có thể hiểu được, cuối cùng khẽ cau mày nói: “Em cũng không biết “chuyện ngoài ý muốn” đó sẽ xảy vào lúc nào, không biết rốt cuộc là người nào nhắm trúng cô ấy, cũng không biết có liên quan gì đến em không, em có chút lo lắng.”
Hạ Luật nghe vậy liền bỏ đi những lo lắng trong lòng mình, anh đã quen với việc thờ ơ và không quan tâm đ ến sự an toàn của những người không liên quan đến mình.
Anh là một người rời xa thế giới bên ngoài, tất cả những việc xảy ra trên thế giới này anh đều không quan tâm.
Trường Tuế lại cười, nói: “Có điều bây giờ có lo lắng cũng vô ích.” Cô liền đổi chủ đề: “Em đói rồi.”
Thế là Hạ Luật liền đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô ấy.
Hạ Luật không có thói quen ăn sáng, anh bị mất ngủ trầm trọng, anh phải thức đến khi không thể chịu đựng nổi nữa mới ngủ được, những lúc đi quay phim thì đỡ hơn, sau khi quá mệt mỏi rất dễ chìm vào giấc ngủ, khi không đi quay thì anh ấy ngủ rất muộn, dậy rất trễ.
Khi tỉnh dậy, anh không thể ăn được gì, cũng chính vì như vậy, cứ cách một đoạn thời gian là anh lại đau dạ dày, nhưng anh ấy cũng chẳng hề bận tâm.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà anh bắt đầu cố gắng, mặc dù không ăn được cũng phải cố gắng ăn một chút.
Đại khái có lẽ là bắt đầu từ khi anh nhặt được trên mặt đất tờ giấy ghi chú màu vàng mà Trường Tuế để lại cho anh, trên đó viết lời nhắn nhủ “Nhớ ăn uống thật tốt.”
Mỗi lần cô gọi điện đến, đều hỏi anh đã ăn cơm chưa, lần nào trước khi cúp máy cô cũng đều dặn dò anh phải ăn uống thật tốt, giống như việc ăn uống là một việc quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Việc ăn uống này đối với anh mà nói, nó cũng dần trở nên quan trọng hơn.
Hạ Luật trộn hai bát mì, nước sốt dùng để trộn mì là công thức riêng của anh ấy, biết Trường Tuế thích ăn thịt, anh ấy chiên hai miếng bít tết, cắt thành từng miếng nhỏ, cho lên trên bề mặt, rồi đặt lên thêm hai quả trứng gà, trông rất đặc sắc.
Ánh mắt của Trường Tuế sáng lên khi nhìn thấy miếng thịt, cô không nghĩ có gì đó không đúng khi phần của cô nhiều gấp ba lần phần của Hạ Luật.
Trường Tuế muốn ăn hai miếng bít tết nhỏ trước, sau đó dùng đũa gắp mì bỏ vào miệng, nhai vài lần, hai mắt cô sáng ngời, rồi nói: “Rất ngon!”
Cô ăn một miếng mì lớn, rồi tiếp tục ăn một miếng thịt, lại đến miếng mì, miếng trứng, ăn rất ngon miệng.
Cô ăn gần hết một nửa, thì dừng lại uống một ngụm nước, Hạ Luật nhìn thấy nước sốt dính trên môi cô, liền nhắc nhở một tiếng, định giơ tay lấy khăn giấy giúp cô, thì thấy đầu lưỡi đỏ mọng le ra nhanh chóng li3m nước sốt trên môi, trong tích tắc miếng nước sốt đó đã vào trong miệng cô, sau đó lại dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, hỏi anh còn dính nước sốt trên môi không.
Mặt của Hạ Luật bỗng nhiên nóng lên, yết hầu của anh lăn lên xuống, anh rũ mắt xuống nói: “Hết rồi.”
Trường Tuế chẳng hề để ý đến sự kỳ lạ của Hạ Luật, cô vùi đầu vào ăn mì.
Hạ Luật lặng lẽ cầm cốc nước trong tay lên, rồi nhìn sang chỗ khác, nhấp vài ngụm nước.
So với tốc độ ăn một cách nhanh chóng của cô, thì Hạ Luật lại dịu dàng và nhã nhặn hơn nhiều, anh ăn từ từ và chậm rãi, những ngón tay như ngọc cầm đôi đũa gỗ đen, ngay cả việc ăn uống của anh cũng rất vui mắt.
Trường Tuế ăn hơn một nửa thì dừng lại ngắm Hạ Luật, trong lòng vô cùng đắc ý, cảm thấy mắt nhìn người của mình thật sự là quá tốt.
Hạ Luật đẹp trai như vậy, ngay cả bàn tay của anh ấy cũng rất đẹp và tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật, ra ngoài xã hội anh ấy có thể tham gia đóng phim để nuôi sống gia đình, về nhà có thể nấu ăn để nuôi cô.
Hơn nữa, anh ấy còn là một thiên sát cô tinh, ngoài cô ra không ai dám đến gần trêu chọc anh ấy, sau này nếu có ai đó thực sự liều mạng thì cũng không đến lượt cô ra tay, thì đã bị mệnh cách của Hạ Luật khắc chết trước rồi.
“Sao vậy?” Hạ Luật có chút mất tự nhiên khi bị cô nhìn chằm chằm vào anh, nhướng mắt lên hỏi.
Trường Tuế cười ngây ngô nói: “Em cảm thấy, em thật là may mắn.”
Sau khi cô rời chùa Thanh Sơn, cô đã gặp rất nhiều người, người xấu cũng có, người ghét cô cũng có, nhưng hầu hết đều là người tốt.
Cô đã gặp được những người bạn tốt, nhận được hai người anh trai đáng tiền, còn chọn được người bạn trai như thế này.
Cô cảm thấy, ngoại trừ việc mạng sống của cô quá ngắn ngủi ra, thì ông trời đối xử với cô cũng không tồi.
Cũng không biết có phải ông trời biết mình đối với cô không được phúc hậu cho nên mới mang anh đến bên cô để bù đắp cho cô không.
Suy nghĩ này của Trường Tuế mới hiện lên trong đầu cô.
Đột nhiên ngoài cửa sổ có một tia chớp bổ xuống, ngay cả căn nhà cũng bị ánh sáng của tia chớp làm sáng bừng lên.
Trương Tuế hoảng sợ, không khỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chột dạ lẩm bẩm: “Tiếng nói trong lòng của ta mà cũng nghe được sao?”
“Em nói cái gì?’ Hạ Luật hỏi.
“Không có gì.” Trường Tuế nói hàm hồ cho qua chuyện, không dám nói nói xấu ông trời thêm lần nữa.
“Sắp mưa rồi.” Hạ Luật bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Trường Tuế ăn thêm hai ngụm mì nữa trước khi quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quả nhiên bên ngoài đang có mây đen dày đặc, giống như sắp có một trận mưa xối xả.
Đang nhìn ra bên ngoài, cô chợt nhíu mày, đặt đôi đũa xuống và đi đến bên cửa sổ.
Hạ Luật cũng đứng dậy bước theo cô đến bên cửa sổ: “Sao vậy?”
“Có gì đó sai sai.” Trường Tuế nhìn chằm chằm vào bầu trời rộng lớn đang có mây đen không ngừng tụ lại, có chút hoài nghi nói: “Hôm nay đáng lẽ phải là một ngày nắng.”
Hôm nay cô có một buổi chụp hình ngoại cảnh, phía tạp chí đã xem thời tiết trước, hôm nay chắc chắn là một ngày nắng đẹp.
Hơn nữa, mảnh mây đen này có chút kỳ lạ.
Cô đang cau mày nhìn vào đám mây đen càng ngày càng tối, nhìn thấy trong đám mây đen đó dường như có ánh sáng điện ở bên trong, sau đó không hề báo trước, một tia chớp xẹt qua mây đen bổ xuống, sấm sét ầm ầm vang lên, sau đó nổ tung. Tia chớp này dường như bổ tới ngay trước mặt cô, Trường Tuế giật mình, vô thức cô thụt lùi lại một bước, bị Hạ Luật đang đứng phía sau ôm cô vào lòng.
Ngay sau đó, cơn mưa như trút nước ập xuống, bắn vào cửa kính trong suốt từ trên trần nhà xuống mặt đất.
Nhìn cơn mưa lớn bất chợt và kỳ lạ này, trong lòng Trường Tuế có một dự cảm chẳng lành.
Trời đột nhiên nảy sinh dị biến, mây đen che phủ, nguyên nhân lại không rõ ràng.