Ba giờ chiều, Trường Tuế để Bàn Tử đứng ở phía ngoài biệt thự, chính mình mang theo ba lô đi vào trong.
Cảm giác lạnh lẽo trong nhà lúc này đã giảm bớt, nồng độ âm khí cũng đã giảm đi rất nhiều.
Trường Tuế đóng cửa lại, kéo tất cả các rèm che trong đại sảnh lại ngăn cách hoàn toàn ánh sáng ở bên ngoài.
Chỉ thoáng chốc, cả căn biệt thự trở nên tối tăm.
Trường Tuế không nhanh không chậm lấy từ trong ba lô ra một cái lư hương, lại lấy từ trong ba lô ra một tấm bùa. Cô vung tay lên đốt cháy tấm bùa đó rồi ném vào trong lư hương, lại từ dưới đáy sâu nhất của ba lô lấy ra một cái bình nhỏ. Cô rút nắp bình ra, một mùi hương mà người bình thường không thể ngửi thấy được chậm rãi phiêu lãng ra ngoài, cô đổ ra một giọt chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ vào trong ngọn lửa đang cháy ở trong lư hương.
Lập tức, một mùi thơm phát ra tràn ngập khắp phòng.
Trường Tuế lại châm một nén nhang khác.
Nén nhang này nhìn cũng không khác gì so với loại nhang được bày bán trong mấy cửa hàng hiếu hỉ, nhưng đây lại là phát minh đặc chế của cô, bên trong có thêm vài thứ có thể đánh thức được thần trí của ác quỷ.
Trường Tuế ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, lẳng lặng chờ đợi.
Không có con ma nào có thể từ chối được mùi máu của cô ấy.
Một lớp sương mù màu xám dần dần ngưng tụ và xoay tròn xung quanh trần của phòng khách.
Nén nhang ở trong lư hương tỏa ra luồng khói bay thẳng lên cao, thẳng lên trên trần nhà rồi chậm rãi dung nhập vào bên trong tầng sương mù màu xám đó.
“Lâm Ngọc Nhu, tình yêu của bà bị uổng phí, bị chồng của mình lừa gạt, lại bị ông ta hãm hại chôn sâu dưới đất hơn ba mươi năm, oán khí tích tụ khiến cho bà hóa thành ác quỷ. Bây giờ hài cốt của bà và con gái đã lại được thấy ánh mặt trời, chân tướng cũng đã được phơi bày. Thủ phạm hại chết bà cũng đã chết, mặc dù ông ta lúc tuổi già tin phật, cũng làm rất nhiều việc từ thiện nhưng vẫn không thể xóa được sát nghiệp mà ông đã phạm phải, lúc xuống âm tào địa phủ cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”
“Mà bà, bị oán khí bao vây nên đã hại chết người vô tội, lúc xuống âm tào địa phủ cũng phải xuống địa ngục. Nhưng con gái của bà, cô bé vẫn có thể chuyển thế đầu thai, nếu bà vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ thì con gái bà chỉ có thể cùng bà tiến vào địa ngục, cả trăm ngàn năm đều phải chịu hình trong địa ngục, không được chuyển thế luân hồi.”
Vẻ mặt Trường Tuế bình tĩnh, giọng nói lạnh như băng không có chút nhân khí nào quanh quẩn ở trong phòng khách.
Cô biết, Lâm Ngọc Nhu có thể nghe được những lời của cô.
Cô tiếp nhận được ký ức của Lâm Ngọc Nhu.
Cũng biết rõ oán khí của Lâm Ngọc Nhu ngoại trừ sinh ra chính từ bản thân, mà oán khí lớn nhất cũng chính là bởi con gái của bà ta.
Bà ta biết rằng con gái bà là bị Chu Thế Chính chôn sống, nếu như không phải trận pháp trấn hồn này quá mức lợi hại đã mài mòn hơn phân nửa oán khí của bà ta, chỉ sợ bà ta đã sớm hóa thành lệ quỷ, không còn tỉnh táo. Mà bây giờ bà ta đã hóa thành ác quỷ nhưng vẫn còn một tia thần trí, cũng chỉ bởi tình yêu và chấp niệm đối với con gái bà ta mà thôi.
Cả căn phòng trống trải yên tĩnh trong một thời gian dài.
Sau đó, trên trần nhà truyền đến một giọng nói đau đớn của một người phụ nữ.
“Oán khí của tôi khó mà tiêu tan được, tôi nuốt không trôi khẩu khí này.”
“Chẳng lẽ chỉ bởi vì cái oán khí này của bà mà cam nguyện cho con gái của bà cũng phải đi vào chịu cực hình ở địa ngục giống như bà sao?” Trường Tuế hỏi, tiếng nói của cô cũng chậm lại: “Còn có cha của bà nữa, trước khi ông ấy qua đời cũng không ngừng tìm kiếm bà, sau khi ông ấy chết, hồn quay về địa phủ, có lẽ lúc này ông ấy cũng đang ngóng trông mẹ con hai người xuống đó đoàn tụ với ông ấy đấy.”
Một sự im lặng thật lâu.
Trường Tuế lại khẽ thở dài một tiếng: “Lâm Ngọc Nhu, bà đừng chấp mê bất ngộ nữa. Tôi sẽ giúp bà trần tình với địa phủ, giúp cho bà tiêu trừ một ít tội nghiệt để bà có thể sớm được luân hồi, được trở thành người một lần nữa.”
Rất lâu sau, sương mù màu xám bắt đầu xoay vòng rồi dần dần ngưng tụ lại, dần dần hóa thành hình người, từ phía trên đỉnh đầu Trường Tuế chậm rãi rơi xuống.
Hai mẹ con Lâm Ngọc Nhu đều biến trở lại hình người đứng ở trước mặt Trường Tuế.
Lâm Ngọc Nhu mặc chiếc váy trắng mà bà mặc trước khi chết, tay dắt tay con gái của bà. Khuôn mặt của bà dịu dàng thanh tú, tóc dài xõa vai, thoạt nhìn có vẻ là người rất dịu dàng. Trên thực tế bà cũng là người như vậy, người ngoài nhìn vào đều thấy bà và Chu Thế Chính là một đôi vợ chồng ân ái, mà trong mắt bà cũng là như thế. Cho đến ngày bà ta phát hiện bị chồng lừa gạt, chính là lần duy nhất trong đời bà ta nổi điên lên và cũng chính là lần cuối cùng.
Mà đứa bé gái mà bà ta dắt theo mặc một chiếc váy hoa nhỏ, trắng nõn đáng yêu, rất khó có thể tưởng tượng Chu Thế Chính hung ác quyết tâm như thế nào mà có thể đem cô bé chôn sống ở dưới nền đất tối đen kia.
Cô bé nắm tay mẹ mình, khuôn mặt ngây thơ nhìn Trường Tuế hỏi: “Chị à, có phải mẹ và em sẽ chết không?”
Trường Tuế đứng lên rồi khom lưng xuống, ánh mắt cong cong, khuôn mặt lạnh như băng thường ngày lúc này lại trở nên hòa ái dễ gần: “Không đâu”. Cô chạm vào đầu cô bé: “Khi em đến địa phủ, em có thể gặp lại ông ngoại của em nữa.”
Cô bé lập tức vui mừng nhìn về phía Lâm Ngọc Nhu.
Đôi mắt đen ngòm của Lâm Ngọc Nhu lúc này lại lóe ra ánh sáng dịu dàng, bà ta nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về Trường Tuế hỏi: “Con gái tôi thật sự sẽ không bị đày xuống địa ngục sao?” Bà ta sợ rằng con gái bà bị bà ấy liên lụy.
Trường Tuế gật đầu: “Tôi đảm bảo với bà như thế.”
Cô nói xong, liền dùng giấy vàng viết lên phong thư trần tình thả vào trong lư hương vẫn đang bốc cháy, sau khi bị ngọn lửa nuốt chửng liền xuất hiện ở trong tay Lâm Ngọc Nhu.
“Đến lúc xuống đó bà cứ đưa phần thư trần tình này giao cho phán quan là được.”
Lâm Ngọc Nhu mỉm cười dịu dàng với cô: “Cảm ơn cô.”
Bà ta tự biết rằng mình đã hại chết mạng người, đã chuẩn bị cho việc phải chuộc tội, chỉ mong muốn rằng con gái bà ta có thể đầu thai chuyển thế, lại một lần nữa được làm người.
Trường Tuế lại lấy ra một tấm danh thiếp màu đen từ trong ba lô của mình và ném nó vào trong lư hương.
Khi tấm danh thiếp bị đốt cháy hoàn toàn, trong ánh sáng lờ mờ của đại sảnh đột nhiên xuất hiện một điểm sáng nhỏ lơ lửng trên không trung. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc âu phục màu đen phảng phất đi theo những điểm sáng này xuất hiện ở trong đại sảnh.
Trường Tuế ngẩn người nhìn ông ta: “Sao ông lại ăn mặc như vậy?”
Mấy quỷ sai của địa phủ từ trước đến nay đều mang áo choàng rộng màu đen, bây giờ tự dưng thay đổi cách ăn mặc như vậy làm cho Trường Tuế suýt chút nữa đã không nhận ra.
Mái tóc dài của ông ta cũng được cắt ngắn nhìn vô cùng sạch sẽ gọn gàng, trước ngực còn đeo một tấm bảng, trên đó viết một chuỗi mấy con số.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen mặt không biểu tình: “Cải cách hình ảnh của địa phủ.” Nói xong liền lấy ra một quyển sổ tay màu đen, dáng vẻ lạnh lùng rõ ràng tỏ ý không muốn nói chuyện phiếm với Trường Tuế nữa mà chỉ tập trung vào công việc.
So sánh ngày sinh tháng đẻ xong, người đàn ông mang âu phục màu đen đóng quyển sổ lại rồi nói: “Để tôi dẫn đi.”
“Chờ một chút.” Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Nể tình tôi vừa mới giúp ông hoàn thành một công việc khó, giờ ông cũng giúp tôi một việc nho nhỏ đi.”
Người đàn ông liếc nhìn cô: “Nói đi.”
Trường Tuế nói: “Lúc đến địa phủ, nhờ ông sắp xếp cho mẹ con Lâm Ngọc Nhu và cha của bà ấy gặp mặt một lần nhé.”
Người đàn ông kia nhíu mày: “Cha của bà ta đã chết mấy mươi năm, đã luân hồi chuyển thế từ lâu rồi.”
Lâm Ngọc Nhu lập tức lộ vẻ thất vọng.
Khóe miệng Trường Tuế nhếch lên: “Ông đừng có lừa tôi, hiện tại ở địa phủ muốn đầu thai đều phải xếp hàng nộp tiền, muốn được luân hồi chuyển thế làm sao có thể nhanh như vậy chứ?”
Khóe miệng người đàn ông kia hơi giật giật: “Để tôi trở về địa phủ xem lại hồ sơ, nếu như chưa luân hồi chuyển thế thì tôi sẽ sắp xếp.”
Trường Tuế lại quay sang Lâm Ngọc Nhu: “Bà cứ yên tâm, mặc dù ông ta nhìn không giống người tốt nhưng thật ra con người cũng không tệ lắm.”
Lâm Ngọc Nhu hơi lúng túng cười cười.
Người đàn ông: “….”
“Đi thôi.” Ông ta nói với hai mẹ con.
Lâm Ngọc Nhu đối với Trường Tuế cười tỏ vẻ biết ơn: “Cảm ơn cô nhé.”
Khóe miệng Trường Tuế cong cong.
Bé gái nắm tay mẹ, mỉm cười vẫy tay với cô: “Tạm biệt chị nhé.”
Trường Tuế cũng mỉm cười nói: “Tạm biệt.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó dẫn theo hai mẹ con biến mất ở trong hư không.
Những điểm sáng đó cũng dần dần biến mất theo.
Ngọn lửa ở trong lư hương cuối cùng cũng bị dập tắt.
Nén nhang cũng đã cháy hết.
Biệt thự lại khôi phục sự an tĩnh.
…..
Trường Tuế xách ba lô đi ra ngoài sân, phát hiện Tần Nhất Xuyên cũng đã ở đó.
Tần Nhất Xuyên vừa nhìn thấy Trường Tuế, anh ta lập tức đứng thẳng, theo bản năng nhìn vào cổ cô nhưng lại phát hiện cô dùng khăn lụa che lại.
Bàn Tử chạy đến đỡ lấy ba lô của cô, sau đó liền hỏi: “Thế nào rồi?”
Trường Tuế nói: “Tất cả đã được giải quyết xong rồi.”
Tần Nhất Xuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi.” Anh ta nhìn về Trường Tuế, đôi mắt đen sáng ngời không thể che giấu được sự mong đợi cùng với sợ bị từ chối: “Để tôi mời khách.”
Trường Tuế nghĩ đến những lời Bàn Tử đã nói ở trên xe ngày hôm qua, cảm thấy anh nói cũng có chút đạo lý nên gật đầu: “Được, đi thôi.”
Tần Nhất Xuyên không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, lại có chút cảm giác được sủng ái mà e sợ. Lúc anh ta lái xe, tâm tình cũng lâng lâng.
Bàn Tử ở trên xe cũng thẳng thắn khen ngợi Trường Tuế đã hiểu chuyện rồi.
…..
Lúc ăn cơm, chủ yếu là Bàn Tử cùng với Tần Nhất Xuyên nói chuyện.
Trường Tuế chỉ vùi đầu ăn cơm, nhìn cô lúc này đặc biệt nhã nhặn yên tĩnh.
Tần Nhất Xuyên thỉnh thoảng liếc nhìn cô, muốn nói chuyện với cô nhưng lại sợ bị cô dùng giọng nói lạnh như băng kia trả lời lại.
Trong cuộc đời từ nhỏ đến lớn của Tần Nhất Xuyên quả thực chưa từng xảy ra tình huống như vậy.
Cũng may có Bàn Tử ở đây, không khí trên bàn ăn cũng không quá trầm lắng.
Hai người trò chuyện một lúc.
Cách xưng hô của Bàn Tử đối với Tần Nhất Xuyên đã từ “Nhất Xuyên” biến thành “Tiểu Xuyên”.
Tần Nhất Xuyên cũng bắt đầu gọi “anh Bàn” theo yêu cầu của Bàn Tử.
Tần Nhất Xuyên có vẻ như lơ đãng hỏi Trường Tuế nhưng thực ra câu hỏi lại đã ấp ủ rất lâu: “Sao cô lại không ăn tôm thế? Cô không thích ăn à?”
Mấy cô gái mà anh quen bình thường đều thích ăn tôm, anh biết cô ăn nhiều nên đã đặc biệt gọi ba cân tôm nhưng cô chưa từng chạm qua một con nào.
Bàn Tử nói: “Không phải là cô ấy không thích ăn đâu, chẳng qua là lười bóc vỏ mà thôi.”
Tần Nhất Xuyên “à” một tiếng, sau đó bắt đầu yên lặng bóc tôm. Tôm bóc ra được anh ta đựng trong một cái chén sạch. Anh ta vừa nói chuyện phiếm vừa bóc vỏ tôm, chỉ một lát sau đã bóc được cả nửa chén rồi đẩy chén đó qua cho Trường Tuế.
Trường Tuế nhìn cả nửa chén tôm đã được bóc vỏ, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bàn Tử cũng ngẩn người, vẻ mặt lập tức liền có vẻ vi diệu.
Tần Nhất Xuyên lập tức lúng túng giải thích: “Tại mẹ tôi cũng không thích bóc vỏ tôm, lúc tôi ở nhà cũng hay bóc vỏ tôm cho bà ấy, bây giờ nhìn thấy tôm liền quen tay bóc luôn.”
Trường Tuế nói: “Cảm ơn anh.” Sau đó, liền cầm chén lên ăn hết sức ngon lành.
Tần Nhất Xuyên thấy cô ăn tôm mà mình bóc vỏ, không hiểu sao trong lòng có cảm giác thỏa mãn, không nhịn được nở nụ cười: “Cô đừng khách sáo.”
Bữa ăn này vô cùng vui vẻ.
Tần Nhất Xuyên đã nói là anh ta mời khách, nên Bàn Tử cũng không giành trả tiền.
Lúc ra tới cửa, Bàn Tử đột nhiên nói anh ta đi vệ sinh một chút, rất nhanh sẽ quay lại.
Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại Tần Nhất Xuyên và Trường Tuế.
Tần Nhất Xuyên thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi nhé.”
Trường Tuế quay đầu lại nhìn anh ta.
Đôi mắt sạch sẽ trong suốt của Tần Nhất Xuyên nhìn Trường Tuế, nghiêm túc nói: “Cô nói đúng, mọi vật trên thế gian này không phải chỉ dựa vào mắt nhìn của mình mà có thể kết luận được. Trước đó, tôi có thành kiến với nghề nghiệp của cô nên mới cố tình nhắm vào cô như thế, thật xin lỗi.”
“Còn có…” Anh ta tiếp tục chỉ vào cổ của mình ra hiệu: “Thật xin lỗi cô.”
Trường Tuế nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng gật đầu, ừ một tiếng, sau đó ánh mắt lướt qua anh ta nhìn về phía Bàn Tử đang từ nhà vệ sinh đi ra: “Đi thôi.”
Thấy Trường Tuế bước đi mà không hề quay đầu nhìn lại, Tần Nhất Xuyên có chút bối rối đứng ở cửa, trong lòng anh ta hơi thất vọng. Anh ta vốn tưởng rằng sau khi nói xin lỗi, thái độ của Trường Tuế đối với anh ta sẽ có chuyển biến, kết quả là hình như một chút thay đổi cũng không có.
Hình như cô thật sự ghét anh…
Nhưng mà trên thực tế, cảm xúc của Trường Tuế đối với Tần Nhất Xuyên không phải là chán ghét, mà chỉ đơn thuần là ghen tỵ mà thôi.
Cuộc đời của anh ta dường như không có một chút tối tăm nào, rực rỡ tươi sáng như thế.
Ngay cả lời xin lỗi nói ra cũng rất chân thành và thẳng thắn.
Nhìn thấy anh ta, Trường Tuế liền nhịn không được mà sinh ra cảm xúc hối tiếc, tự thương hại chính mình, cô hoàn toàn không thích cảm giác đó.