Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 97: Cái ôm

“Tôi đi rót cho cô một cốc nước.” Tiểu Vũ không quen với bầu không khí như thế này, nói muốn rót nước cho Trường Tuế rồi lủi vào phòng bếp. 

Trường Tuế cất bước đi về phía Hứa Diệu.

Hứa Diệu tự rót cho mình một ly rượu, bàn tay cầm chai rượu có chút run rẩy.

Trường Tuế nhìn anh ta, cảm thấy sắc mặt của anh ta còn xấu hơn so với lần gặp trước, tái nhợt và sưng lên, ánh mắt thì đục ngầu.

Cô ngồi xuống vị trí bên cạnh: “Diêu Dịch Bác đã đến tìm anh à? Ông ta đã nói gì với anh?”

Bàn tay cầm ly rượu của Hứa Diệu cứng đờ giữa không trung, chỉ một giây sau lại khôi phục như thường và nâng ly rượu lên. Sau đó, anh ta ngửa chiếc cổ thon dài trắng nõn của mình lên và rót rượu vào miệng, yết hầu nhô ra trượt lên trượt xuống, rượu thuận theo khóe môi chảy ra ngoài rồi trượt xuống cằm và cổ làm ướt vạt trước áo sơ mi, bên trong sự chán chường lộ ra mấy phần suy yếu.

Trường Tuế đứng đó nhìn anh ta uống rượu mà không hề ngăn lại.

Ly rượu chẳng mấy chốc đã cạn.

Hứa Diệu chạm vào ly rượu rồi ngước mắt nhìn Trường Tuế, trong mắt là cực độ chán ghét và tự ghê tởm, khóe miệng trào ra nụ cười chế nhạo châm chọc, giọng nói khô khốc mà bén nhọn phát ra từ trong cuống họng: “Ông ta nói ông ta yêu tôi, thế mà ông ta lại có thể nói là ông ta yêu tôi cơ đấy? Đây là câu nói buồn nôn nhất mà đời này tôi từng nghe!” Khuôn mặt tái nhợt của anh ta vặn vẹo, bàn tay nắm chặt ly rượu: “Ông ta đã hủy hoại tôi, vậy mà còn muốn khiến tôi buồn nôn nữa_ sao ông ta có thể nói ra chữ đó chứ? Chẳng lẽ chính ông ta không cảm thấy ghê tởm bản thân sao?”

Trường Tuế yên lặng nhìn anh ta tự mình phát ti3t.

“Sau này đừng nhắc đến cái tên này trước mặt tôi nữa, tôi cảm thấy buồn nôn.”

“Vậy thì không nhắc.” Trường Tuế đi lên phía trước một bước, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh ta, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nhìn anh ta không hề chớp mắt.

Thân thể Hứa Diệu trở nên cứng đờ vì cô tới gần, anh ta nhìn vào mắt Trường Tuế, lông mi run lên, vẻ mặt chậm rãi bình tĩnh lại. Anh ta bỗng nhiên giơ tay lên và áp nhẹ vào mặt cô.

Bàn tay của anh ta vừa bưng ly rượu có đá lạnh, từ lòng bàn tay cho đến ngón tay đều lạnh ngắt.

“Đôi mắt của cô thật sạch sẽ.” Đôi mắt đục ngầu vì say khướt và thức khuya của anh ta chăm chú nhìn vào mắt Trường Tuế, và khẽ thì thào: “Cuộc sống của cô nhất định cũng rất sạch sẽ.”

Tiểu Vũ vào bếp rót nước cho Trường Tuế đã bưng nước đi đến cửa, khi anh ta nhìn thấy cảnh này liền lặng lẽ lui ra ngoài. 

“Anh có muốn rời khỏi nơi này không?” Trường Tuế đột nhiên hỏi.

Hứa Diệu giật mình sửng sốt.

“Hãy rời khỏi đây và đi đến một nơi mà không ai biết anh. Anh có đủ thời gian và không gian để suy nghĩ kỹ về con đường mà mình muốn đi sau này, chờ khi anh đã nghĩ kỹ rồi hãy quay về.” Trường Tuế nói.    

“Có một nơi như vậy sao?” Sau khi hết sững sờ, trên mặt Hứa Diệu lộ ra châm chọc.

“Đương nhiên có.” Trường Tuế mỉm cười: “Là nơi tôi đã lớn lên, chùa Thanh Sơn.”

Hứa Diệu nhìn cô và vẻ mặt anh ta hơi thay đổi.

Trường Tuế mỉm cười nhìn anh ta và nói: “Ở thành phố Nam có một ngôi chùa ở trong núi sâu, cách biệt với thế giới, khách hành hương cũng không nhiều, nhưng nơi đó có cơm chay ngon nhất, có thời tiết bốn mùa trong xanh, có nước giếng mát lạnh nhất, đến cả không khí cũng ngọt ngào. Ở nơi đó, không người nào biết anh là ai, anh không phải là minh tinh, anh chỉ là Hứa Diệu, chỉ là một vị khách hành hương bình thường.” 

Hứa Diệu có chút xúc động, sau đó nhìn Trường Tuế với ánh mắt phức tạp: “Cô lớn lên ở trong chùa sao?”

Trường Tuế nhìn anh ta và thản nhiên cười: “Tôi là trẻ mồ côi, sau khi được sư phụ nhận nuôi, vì vấn đề sức khỏe nên tôi được gửi nuôi ở chùa Thanh Sơn. Tôi lớn lên ở chùa Thanh Sơn nên nơi đó là nhà của tôi.”

Cô buông cổ tay của Hứa Diệu ra, đổi thành nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh ta, mỉm cười hỏi: “Anh có bằng lòng đến nhà tôi làm khách hay không?”

“Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy? Cô có thể mặc kệ tôi mà.” Sau một hồi im lặng, Hứa Diệu đột nhiên nhìn cô nói, anh ta dường như có chút tự giễu: “Chúng ta vốn dĩ không thân lắm.”

Trường Tuế bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Hứa Diệu, anh là bạn của tôi. Hơn nữa, tôi tin nhân quả luân hồi, là vận mệnh đưa anh đến trước mặt tôi, để tôi cùng anh vượt qua kiếp nạn lần này.” 

Hứa Diệu sững sờ hai giây, sau đó khẽ cười rút tay ra khỏi tay cô: “Cô tự coi mình là chúa cứu thế của tôi sao?”

Trường Tuế lắc đầu nhìn anh ta và bình tĩnh nói: “Tôi không phải. Chỉ là đoạn đường phía trước của anh quá khó đi, một mình anh không đi được, vì vậy tôi sẽ đi cùng với anh.”

Hứa Diệu ngạc nhiên nhìn cô, vành mắt đột nhiên đỏ lên, bờ môi mím chặt, cánh mũi chua xót, con mắt trướng đau, lồ ng ngực như bị thứ gì đó lấp đầy khiến anh ta có chút không biết phải làm sao, chỉ đành chật vật quay đầu né tránh Trường Tuế.

Trường Tuế lại nghiêng đầu truy hỏi đến cùng: “Anh vẫn chưa trả lời tôi, anh có bằng lòng đến nhà tôi làm khách hay không? Sư huynh Thanh Minh của tôi nấu món chay ngon lắm. Nếu như anh muốn đi, tôi sẽ dặn bọn họ chuẩn bị cho anh một căn phòng thoải mái nhất.”

Hứa Diệu trừng lớn đôi mắt đỏ hoe, trong lòng rõ ràng đã mềm nhũn nhưng trên miệng vẫn nói lời cay nghiệt: “Cô tích cực như vậy có phải là vì kéo khách cho ngôi chùa nơi rừng sâu núi thẳm của mình hay không?” 

Trường Tuế chớp mắt ngượng ngùng, cô nghiêng đầu cười nói: “Ơ kìa, bị anh phát hiện rồi, mấy năm gần đây việc làm ăn trong chùa gặp khó khăn, tôi liền trông cậy vào đại minh tinh như anh đến giúp chùa Thanh Sơn lôi kéo nguồn khách.”

Hứa Diệu dường như không ngờ cô sẽ nói như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, sau đó muốn cười nhưng lại cảm thấy cười thì không hay lắm, vì thế lập tức quay mặt sang hướng khác mím chặt môi, liều mạng kìm chế khóe môi đang muốn nhếch lên.

Trường Tuế sáp lại gần, được một tấc lại muốn tiến một thước trêu chọc anh ta: “Vậy anh có đồng ý giúp tôi vụ này hay không?”

Hứa Diệu ngượng ngùng đẩy cô ra: “Tránh ra, đừng náo nữa.”

Trường Tuế thấy thái độ của Hứa Diệu đã thoải mái hơn liền tiếp tục quấn lấy anh ta, muốn nghe được câu trả lời chắc chắn từ trong miệng anh ta: “Đi mà đi mà. Tôi nhất định sẽ dặn các sư huynh của tôi chiêu đãi anh thật tốt.”

Thái độ của Hứa Diệu rõ ràng đã thoải mái hơn, lại cố ý hừ một tiếng: “Không phải trong chùa đều là người ăn chay sao? Ngay cả thịt cũng không có thì chiêu đãi tôi thế nào?”

Trường Tuế ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đừng nói cơm chay của sư huynh Thanh Minh là ngon nhất, đảm bảo anh ăn rồi liền không muốn ăn thịt nữa. Nhưng nếu anh thực sự muốn ăn thịt, mặc dù trong chùa không có thịt để ăn nhưng anh có thể đi nhờ chuyến xe mua thức ăn hàng tuần của chùa để xuống núi ăn hàng.”

Hứa Diệu mím môi, trên mặt tỏ vẻ khó xử nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Trường Tuế nhìn mặt để nói chuyện, cô mỉm cười nói: “Vậy là đã bàn xong rồi nhé, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho sư huynh quản lý sự vụ trong chùa, tối nay anh hãy thu thập đồ đạc, sáng mai liền xuất phát.”

Hứa Diệu sững sờ một lúc, vô thức nói: “Tôi vẫn chưa nói là mình muốn đi.”

Đúng lúc Tiểu Vũ đi ra.

Trường Tuế không để ý đến anh ta nữa, trực tiếp gọi Tiểu Vũ đến dặn anh ta mua vé xe cho ngày mai, lại nói cho anh ta biết phải ngồi xe như thế nào.

Tiểu Vũ giật mình nhìn Hứa Diệu.

Hứa Diệu không nói chuyện, giống như đã ngầm chấp nhận,

Tiểu Vũ có chút luống cuống: “Sao đột nhiên lại đi chùa?”

Trường Tuế nói: “Đừng lo lắng, không phải anh ấy muốn xuất gia, chỉ là đi giải sầu mà thôi, Tiểu Vũ cũng đi cùng đi, trông chừng anh ấy, đừng để anh ấy uống rượu.” 

Khi biết Hứa Diệu không phải muốn xuất gia, Tiểu Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhìn Hứa Diệu, lại nhịn không được lẩm bẩm: “Sao tôi có thể quản Hứa Diệu được.”

Trường Tuế nói: “Nếu như anh ấy uống rượu thì  anh cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Hứa Diệu hừ một tiếng: “Tiểu Vũ là trợ lý của tôi hay là trợ lý của cô vậy? Người phát lương cho cậu ta là tôi, cô nói xem cậu ta sẽ nghe lời ai.”

Trường Tuế lại nói với Tiểu Vũ: “Anh yên tâm, nếu như Hứa Diệu không cần anh nữa thì anh đến làm trợ lý cho tôi, tôi sẽ phát lương cho anh.”

Tiểu Vũ nghe vậy liền bật cười.

Đôi mắt của Hứa Diệu lập tức quét tới: “Sao tôi lại cảm thấy cậu thật sự muốn đi vậy?”

Tiểu Vũ lập tức chột dạ rụt cổ lại và xấu hổ thè lưỡi.

Bầu không khí bất giác trở nên thoải mái hơn.

Trường Tuế nói: “Vậy thì cứ quyết định như vậy, chờ anh mua vé xe xong thì nói cho tôi biết là chuyến xe mấy giờ, tôi nhờ người đến đón hai người.”

Hứa Diệu nhếch miệng chèn thêm một câu: “Tôi vẫn chưa đồng ý đâu.”

Trường Tuế nói: “Nếu ngày mai anh không đúng giờ ra cửa, tôi sẽ đích thân đến tận cửa trói anh lại.”

Hứa Diệu sững sờ một giây, sau đó xì một tiếng.

Trường Tuế ngẫm nghĩ rồi nói: “Vừa vặn ngày mai tôi không bận, tôi tiễn anh đến trạm đường sắt cao tốc.”

Hứa Diệu không nói không cho cô tiễn chính là ngầm đồng ý.

Trường Tuế lại nhìn vào đống hỗn độn trên mặt đất, ghét bỏ chậc một tiếng.

Hứa Diệu đỏ mặt xấu hổ, giả bộ không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cô đi nhanh đi.” Anh ta nói xong cũng đứng dậy: “Tôi tiễn cô xuống dưới.”

Trường Tuế nói: “Không cần, đã đến hai lần rồi, tôi biết phải đi thế nào.”

Hứa Diệu nói: “Đừng nói nhảm.” Anh nắm lấy cánh tay gầy guộc của Trường Tuế và kéo cô ra khỏi ghế sô pha.

Trường Tuế bất mãn: “Anh không thể nói mấy câu dễ nghe với tôi sao?” 

Hứa Diệu mặt lạnh vô tình: “Không thể.”

Trường Tuế ghét bỏ nhìn chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của anh ta: “Nếu như anh muốn tiễn tôi thì vào thay áo quần trước đi, nếu như dung nhan này của anh bị chụp lại, ngày mai anh lại phải lên hot search đấy.”

Lúc này Hứa Diệu mới cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình, gương mặt anh ta tối sầm, buông cánh tay cô ra rồi lên lầu thay quần áo. 

Về phòng, Hứa Diệu vừa nhìn vào gương liền phát hiện dáng vẻ của mình hiện tại trông không được tốt lắm, nghĩ đến bản thân ở trước mặt Trường Tuế với hình tượng này, anh ta lập tức chán nản.

Trường Tuế không ngờ cô đợi Hứa Diệu thay quần áo lại có thể đợi hết nửa tiếng đồng hồ.

Chờ Hứa Diệu xuống lầu liền thấy được anh ta không chỉ thay quần áo mà còn đi tắm, gội đầu, cạo râu. Anh ta đi đến trước mặt hai người với dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, ngoại trừ hơi gầy chút và sắc mặt không quá tốt thì vẫn là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai nhìn rất bổ mắt.

Tiểu Vũ nhìn đến ngây người.

Hứa Diệu có chút không được tự nhiên, hất cằm lên với  Trường Tuế và nói: “Đi thôi.”

Tiểu Vũ rất biết điều mà không đi theo.

Hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.

“Xe của tôi ở bên kia.”

Trường Tuế chỉ nơi chiếc xe đang đậu. 

Hứa Diệu liếc mắt nhìn qua đó, thấy hình như có một người đang ngồi ở ghế lái, chỉ nghĩ đó là một tài xế của Trường Tuế.

Anh ta đột nhiên dừng bước, thình lình thốt ra một câu: “Hôm nay không ôm à?”

Trường Tuế giật mình sửng sốt, quay người lại nhìn anh ta, không kịp phản ứng: “Hả?”

Hứa Diệu đột nhiên duỗi tay kéo cô vào lòng, một tay khác vòng qua người cô, dùng sức ôm lấy cô, sau đó thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, ôm một lát.”

Trường Tuế sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười vươn tay vỗ vỗ vào vai anh ta: “Ngày mai gặp.”

Hứa Diệu cúi đầu xuống, kín đáo hít mùi hương trên người Trường Tuế, sau đó khẽ cười nói nhỏ: “Ừ, ngày mai gặp lại.”

Đúng lúc này, ở trước mặt vang lên một tiếng còi chói tai.

Trường Tuế lập tức lui ra khỏi vòng ôm của anh ta, ngoái đầu nhìn lại, sau đó cười híp mắt nói: “Tài xế của tôi đang hối thúc tôi.”

Hứa Diệu nhíu mày nhìn thoáng qua bên đó liền thấy chiếc xe màu đen đang đậu ở đó đang bật đèn pha.

“Tôi đi đây.”

Trường Tuế vẫy tay chào anh.

Hứa Diệu chỉ kịp gật đầu liền thấy cô bước về phía đó. Anh ta nhìn theo, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người bên trong thông qua ô kính cửa xe, vóc dáng dường như rất cao. Người đó giống như cũng nhìn về phía này, nhưng cách cửa kính xe không thể nhìn rõ mặt, có vẻ là một người trẻ tuổi.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất