Không lâu sau buổi tiệc rượu ngày hôm đó, nhà sản xuất Lưu đã có tình yêu mới, và Trương Nhã Đình nhanh chóng bị thất sủng. Trước đó nhà sản xuất Lưu đã nhét cô ta vào đoàn làm phim, nhưng do diễn xuất của cô ta quá tệ, lại thêm mất đi kim chủ sau lưng nên cũng không thể nổi lên được.
Cô ta nhanh chóng biến mất khỏi giới giải trí và không bao giờ nghe thấy tin tức gì của cô ta nữa.
Cục Quản lý Yêu quái dường như cũng đã buông tha cho Bạch Doanh.
Nhưng là vì lý do an toàn, Trường Tuế đã để cho bọn họ sống ở đây cho đến khi Bạch Doanh sinh con. Sau khi Bạch Doanh sinh con xong, yêu lực sẽ rất nhanh khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, lại có thêm cả Game ở đó nên bọn họ nhất định sẽ có thể bảo vệ được cho bán yêu vừa mới chào đời kia.
Ba người bọn họ đều nghe theo sự sắp xếp của Trường Tuế.
Chẳng qua ba người bọn họ mặc dù đều chấp nhận, nhưng tâm trạng mỗi người mỗi khác.
Nghe nói mình còn phải ở lại đến khi con sinh ra, Trương Thanh Đông lại càng cảm thấy ngượng ngùng, luôn có cảm giác mình là tu hú chiếm tổ chim khách, quả thật là xấu hổ.
Còn Game thì đã giao tiền rồi, hơn nữa cậu ta cũng nhận ra được Trường Tuế ở trong nhà của Hạ Luật rất thoải mái và vui vẻ, nên cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì hết.
Còn Bạch Doanh thì càng không cần phải nói, so với căn nhà nhỏ của Trương Thanh Đông, đương nhiên ở đây vẫn cảm thấy dễ chịu hơn, thoải mái như ở nhà mình.
Thụ yêu nhỏ cũng rất sống rất sung sướng. Nếu không ngủ ở trên giường thì lại làm tổ trên sô pha trong phòng khách, mỗi ngày thường vui đùa, ăn ngủ trên sô pha, tỉnh ngủ liền nằm sấp trên sô pha xem tivi, khi nhìn thấy điều gì đó vui nhộn, ngay lập tức cười vang lên, thấy điều gì cảm động thì lặng lẽ rơi lệ, hoàn toàn là tâm tính của một đứa trẻ.
Có lẽ bởi vì đều là yêu quái cho nên Bạch Doanh và nó khá là hợp nhau.
Trường Tuế đoán rằng Bạch Doanh có lẽ ghét tất cả loài người, ngoại trừ Trương Thanh Đông.
Điều kỳ lạ là thụ yêu có vẻ rất thích Trường Tuế, nó sẽ xuyên tường đi thẳng từ nhà đến nhà Hạ Luật để tìm Trường Tuế cùng chơi đùa.
Trường Tuế đã cải tạo một căn phòng trống ở nhà Hạ Luật thành phòng luyện chế thuốc. Cả một bức tường đặt đầy tủ lạnh, bên trong đều là những linh dược còn tươi hoặc thuốc giảm cân và những lọ thuốc mọc tóc đã được bào chế sẵn.
Trường Tuế nhận thụ yêu làm lao động trẻ em và làm việc lặt vặt cho cô ấy, và Hạ Luật cũng là cánh tay đắc lực của cô.
Diệp Lộ nhập hàng của Trường Tuế và bán nó sau khi đã cộng thêm bốn mươi phần trăm. Cô ấy còn kéo theo Tiêu Cát làm đại lý, Tiêu Cát giao thiệp rộng hơn, lại thêm cô ấy đã giảm cân được rất nhiều và tóc trở nên dày và tốt hơn, nhan sắc trở về thời kỳ đỉnh cao hồi còn học đại học, xem như là quảng cáo chân thật nhất.
Thuốc mọc tóc của Trường Tuế được bán sĩ cho Diệp Lộ với giá ba mươi lăm nghìn, Diệp Lộ sau đó bán lại bao nhiêu thì cô cũng không cần quan tâm.
Trường Tuế lúc đầu nghĩ, cô ấy làm những sản phẩm này chưa hề có giấy chứng nhận kiểm định gì cả, thuộc loại sản phẩm ba không, hẳn là không bán được bao nhiêu.
Lại không nghĩ rằng cô đã đánh giá thấp khả năng giao tiếp và kết nối của Diệp Lộ và Tiêu Cát, cũng như đánh giá thấp quyết tâm trở nên xinh đẹp của con người, chỉ trong tháng đầu tiên ra mắt, họ đã bán được hơn một trăm sản phẩm, và còn có cả thuốc giảm cân nữa.
Trường Tuế sau khi tính toán và khấu trừ hết các loại chi phí liên quan, cô thực sự đã kiếm lời được gần năm triệu.
Khoản lợi nhuận đó thực sự làm cô cảm thấy ngạc nhiên.
Về phần Diệp Lộ kiếm lời được bao nhiêu, cô cũng không quan tâm.
Trường Tuế nghĩ thầm, có một con đường sinh tài như vậy, chờ sau này khi cô có thể sống qua được hai mươi tuổi thì dù không tham gia đóng phim hay bắt quỷ thì cô cũng không lo thiếu tiền tiêu xài
Diệp Lộ đã thanh toán toàn bộ tiền hàng cho cô.
Cô liền mời Diệp Lộ và Tiêu Cát đi ăn một bữa cơm.
Tiêu Cát đại khái là sự nghiệp thuận lợi, hơn nữa nhan sắc được hồi xuân, trên gương mặt cô ấy không có chút thất vọng nào sau khi ly hôn và tinh thần lại ngày càng phấn chấn hẳn lên.
Diệp Lộ thì lại càng thêm xuân phong đắc ý, cô ấy đặt chiếc túi xách vừa mới mua lên bàn và cười nói: “Năm trăm năm mươi ngàn tệ, phiên bản giới hạn trên thế giới, tháng này nhờ hồng phúc của Trường Tuế, tôi kiếm được không ít tiền nên tự thưởng cho chính mình.”
Nghe cô ấy nói vậy, Tiêu Cát vừa bất đắc dĩ lại buồn cười, chỉ biết lắc đầu.
Cả ba người vừa ăn cơm vừa cùng nhau trò chuyện vui vẻ, Tiêu Cát nói rằng tốt nhất nên đăng ký bằng sáng chế, tạo thương hiệu riêng cho sản phẩm và chính thức hóa dây chuyền sản xuất. Mặc dù không thể làm lớn hơn nhưng có thể đi theo con đường sản phẩm cao cấp và đối tượng hướng đến là những khách hàng nhiều tiền.
“Những việc này cô không cần phải lo lắng, bọn tôi sẽ xử lý được hết.”
Diệp Lộ và Tiêu Cát nói.
Trường Tuế chỉ cần cung cấp các sản phẩm cho hai người họ.
Bằng sáng chế và nhãn hiệu hàng hóa sản phẩm đều là tên của cô ấy.
Họ đã lên kế hoạch chi tiết.
Trường Tuế sau một hồi lắng nghe, liền yên tâm giao hết cho các cô ấy xử lý.
“《 Kiếm Linh 》sắp bắt đầu khởi quay rồi phải không?”
Sau khi nói chuyện về các công việc làm ăn xong, bọn họ bắt đầu nói sang các chuyện khác.
Trường Tuế nói: “Sẽ bắt đầu thực hiện các cảnh quay vào cuối tháng sau và ngày mốt tôi phải bắt đầu huấn luyện.”
Diệp Lộ gật gật đầu: “Kiếm Linh có rất nhiều cảnh quay võ thuật đúng không?”
Trường Tuế nhấp một ngụm trà rồi trả lời: “Do vậy phải cần một tháng để huấn luyện.”
《 Kiếm Linh 》là một bộ phim cổ trang tiên hiệp huyền huyễn, có rất nhiều cảnh quay đánh võ treo dây, vì vậy các diễn viên chính phải tham gia vào đoàn phim trước một tháng để tập luyện các động tác võ thuật.
Gần đây cô cũng không rảnh rỗi, cô đã cầm trên tay kịch bản của《 Kiếm Linh 》, những lúc rảnh cô sẽ đọc kịch bản để ghi nhớ lời thoại, thỉnh thoảng đột nhiên nói vài câu, Hạ Luật sẽ giúp cô diễn lời thoại cực kỳ tự nhiên.
Vì muốn kiếm được nhiều tiền nên mỗi ngày Trường Tuế đã có rất nhiều kế hoạch khác nhau. Hạ Luật thường giúp cô chuẩn bị bữa sáng, đưa cô đi ra ngoài, vì không muốn để cho phóng viên chụp ảnh nên lần nào cũng vậy Hạ Luật chỉ có thể cùng cô đi bằng thang máy, khi xuống đến đại sảnh anh sẽ không đi theo cô nữa, nhưng không lúc nào thiếu những nụ hôn nhẹ nhàng và những cái ôm đầy tình cảm.
Scandal giữa Hạ Luật và Trường Tuế đã lan truyền kể từ sau liên hoan phim Kim Sư, dù sao biểu hiện thân cận của Hạ Luật đối với Trường Tuế rất không tầm thường, ai cũng đều thấy rõ.
Nhưng cả hai bên đều không có bất kỳ phản hồi nào, phóng viên cũng không chụp được cảnh hai người đang thể hiện tình cảm riêng tư với nhau.
Những quần chúng ăn dưa lại tỏ ra vui mừng khi nghe được scandal giữa hai người.
Thật sự là hình ảnh hai người xuất hiện trong cùng một khung hình tại liên hoan phim Kim Sư quả thật rất đẹp mắt và quá xứng đôi.
…..
Ngay sau đó Trường Tuế và Hạ Luật đã bắt đầu bước vào thời kỳ tập luyện.
Trường Tuế trông có vẻ gầy nhưng thực ra tố chất thân thể cô rất tốt, hơn nữa phản ứng cũng rất nhanh. Cô ấy có thể ghi nhớ rất nhanh các chiêu thức phức tạp, huấn luyện viên võ thuật sẽ biểu diễn một lần và hướng dẫn cho cô ấy làm lại hai lần là cô ấy đã có thể thực hiện được các động tác đó gần như nguyên mẫu.
Hạ Luật cũng vậy, mặc dù chưa từng thực hiện các cảnh quay võ thuật này bao giờ nhưng anh cũng đã tiếp thu rất nhanh.
Các vị huấn luyện viên võ thuật đều nói rằng hai người họ rất có năng khiếu.
Triệu Long Uy và nhà sản xuất đều đã đến hiện trường để xem quá trình tập luyện của họ, cũng cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi xem buổi tập luyện của bọn họ, nhân tiện mọi họ cùng đi ăn cơm.
Vì mẹ của Tiểu Trương bị ốm và phải vào viện nên cô ấy đã xin nghỉ phép ba ngày để về nhà thăm mẹ. Bàn Tử đã tìm cho Trường Tuế một cô trợ lý khác, cô trợ lý này có vẻ rất thông minh và siêng năng, chỉ có điều là nói hơi nhiều một chút, cùng với hơi quá nhiệt tình một chút.
Đôi mắt cô ấy lúc nào cũng nhìn Trường Tuế không rời để có thể mọi lúc mọi nơi có thể đáp ứng được nhu cầu của Trường Tuế.
Vì vậy Trường Tuế luôn có cảm giác như đang bị giám sát.
Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của Tiểu Trương.
Theo lý mà nói, hôm nay cô ấy đã phải từ nhà quay lại đoàn làm phim, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì của cô ấy, đây không phải là phong cách của Tiểu Trương.
Trường Tuế mặc áo khoác và lên xe cùng với Hạ Luật, sau đó liền mở khung tin nhắn WeChat của Tiểu Trương.
Đoạn đối thoại còn dừng lại tại hai ngày hôm trước khi Tiểu Trương vừa mới trở về nhà.
Trường Tuế: [ Cô đã đến chưa? Mẹ cô thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không? ]
Một tiếng sau Tiểu Trương mới trả lời tin nhắn: [ Tôi về đến nhà rồi, không sao đâu, cũng không nghiêm trọng lắm, cô đừng lo lắng nhiều nhé. ]
Trường Tuế: [ Không có việc gì nghiêm trọng là tốt rồi, có chuyện gì cần thì cứ gọi điện cho tôi bất kỳ lúc nào nhé. ]
Tiểu Trương đã gửi biểu tượng một cái ôm đầy tình cảm.
[ Em sẽ cố gắng quay về sớm. ]
Trường Tuế gửi tin nhắn: [ Tôi đợi cô về. ]
Tiểu Trương gửi đi biểu tượng ba trái tim.
Đó cũng là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người họ.
Nhìn ba trái tim mà Tiểu Trương đã gửi cho cô hai ngày trước, Trường Tuế mơ hồ cảm thấy có dự cảm gì đó không rõ.
Tiểu Trương là một người cẩn thận như vậy, không có khả năng cả ba ngày liền mà không có tin tức gì, hôm nay là ngày cô ấy quay lại, đừng nói là điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không có.
“Chuyện gì vậy?”
Hạ Luật đang ngồi bên cạnh liền hỏi.
Trường Tuế nhíu mày: “Có chuyện gì đó không thích hợp.”
Lần này cô ấy không gửi tin nhắn WeChat cho Tiểu Trương nữa mà trực tiếp gọi điện cho cô ấy.
Chuông điện thoại reo rất lâu, cuối cùng tự động tắt máy khi không có ai trả lời.
Trường Tuế gọi lại cho Tiểu Trương một lần nữa.
Tín hiệu điện thoại đã khóa máy.
Sắc mặt Trường Tuế đột nhiên trầm hẳn xuống.
Cô ấy nhớ lại những gì cô đã nhìn thấy về đường chỉ tay sinh mệnh của Tiểu Trương cách đây không lâu.
Nhìn vẻ mặt không đúng của Trường Tuế, Hạ Luật liền hỏi: “Thế nào rồi?”
Trường Tuế cầm điện thoại di động quay lại nhìn anh, lúc này sắc mặt của cô có vẻ nghiêm trọng: “Có thể Tiểu Trương đã xảy ra chuyện gì đó rồi.”
Khi Trường Tuế và Hạ Luật về đến nhà, không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Trương vẫn chưa quay trở lại.
Trương Thanh Đông cũng rất quan tâm đ ến Tiểu Trương nên ngay lập tức gọi điện cho người nhà cô ấy.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối.
Trương Thanh Đông mở loa ngoài của điện thoại lên.
Nhưng vì anh ta và mẹ của Tiểu Trương ở đầu dây bên kia đều nói tiếng địa phương nên không ai trong số những người đang có mặt ở đây hiểu được là họ đang nói gì.
Sau khi tắt máy, Trương Thanh Đông mới phiên dịch lại cho bọn họ được hiểu.
Anh ta lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Tiểu Mạn vẫn ổn.” Anh ta lại có chút khó xử và xấu hổ liếc mắt nhìn Trường Tuế nói tiếp: “Nhưng mà thím ba của tôi, tức là mẹ của Tiểu Mạn nói rằng, Tiểu Mạn sẽ không quay lại đây nữa.”
Trường Tuế hỏi: “Tại sao lại thế?”
Trương Thanh Đông có chút lúng túng nói: “Trong điện thoại cũng nói không được rõ ràng cho lắm, hình như là có người nhận Tiểu Mạn làm con gái nuôi, nhà người đó lại rất giàu có, nên đã đưa Tiểu Mạn về nhà hắn ở….”
Game lập tức hỏi: “Là con gái nuôi kiểu gì?”
Trương Thanh Đông da mặt mỏng, nghe vậy lập tức đỏ mặt giải thích: “Không phải là loại quan hệ bất chính đó đâu. Ở quê chúng tôi, chuyện nhận con trai nuôi con gái nuôi có rất nhiều, chính là của họ hàng thân thích với nhau ấy. Đó là một phong tục địa phương của chúng tôi, trước đây tôi cũng đã nhận cha nuôi mẹ nuôi, đi lại với nhau coi như họ hàng thân thích.”
Game liền “ồ” một tiếng, hiển nhiên là cũng không không quan tâm. Cậu ta liền hỏi Trường Tuế: “Vậy là chị phải tuyển một trợ lý mới đúng không?” Cậu ta nhíu mày rồi nói đùa: “Chị thấy tôi thế nào? Hay là tôi đến làm việc cho chị để trừ nợ nhé?”
Cậu ta vẫn còn nợ Trường Tuế hơn mười triệu nhân dân tệ. Cậu ta là một yêu quái, đầu óc cũng không tính toán lo nghĩ gì, trước đây cậu ta kiếm được rất nhiều tiền nhưng đều tiêu xài hoang phí. Lần này phải bỏ ra mấy chục triệu để cứu chị gái, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, liền phải nợ Trường Tuế và cam đoan sẽ trả hết trong vòng ba tháng.
Bởi vì cái này mà để trả nợ, từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ nhận quảng cáo nhưng bây giờ phải bắt đầu tiếp nhận để kiếm tiền.
Trường Tuế bây giờ không có tâm trạng nói đùa với cậu ta.
“Cho dù nhận người thân thì không cần phải khóa máy điện thoại và cắt đứt mọi liên lạc như thế.” Cô nói ngay với Trương Thanh Đông: “Anh đưa địa chỉ nhà của Tiểu Trương và thông tin liên lạc với gia đình cô ấy cho tôi, tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
Những lời này của Trường Tuế đã khiến cho tất cả mọi người trong phòng khách đều nhìn về phía cô, ngay cả Bạch Doanh và thụ yêu đang ngồi xem tivi trên ghế sô pha vốn dĩ không quan tâm gì đến tình hình ở bên này cũng nhếch nhếch tai và quay đầu nhìn sang bên này.
Những người khác đều tỏ ra rất ngạc nhiên.
Chỉ có Hạ Luật im lặng nhìn cô, như thể không ngạc nhiên quá về quyết định cô ấy vừa đưa ra.
“Tiểu Trương không phải loại người thích trèo cao, ngay cả chào hỏi người khác cô ấy còn rất kiệm lời.” Trường Tuế bình thản nói: “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó với cô ấy.”
Quãng thời gian Trường Tuế và Tiểu Trương làm việc cùng nhau không phải quá dài, nhưng cô vẫn rất hiểu về con người của Tiểu Trương.
Nếu chuyện nhận thân đó là thật thì Tiểu Trương cũng sẽ không có ý định từ bỏ công việc làm trợ lý của cô ấy.
Hơn nữa với tính tình của Tiểu Trương, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy cũng sẽ cố gắng trở về nói rõ lý do với Trường Tuế.
Nhưng bây giờ chẳng những không thấy người trở về, lại còn không có bất kỳ tin tức gì về cô ấy nữa.
Trường Tuế bây giờ gần như đã chắc chắn rằng Tiểu Trương đã xảy ra chuyện gì đó.
Cô ấy vẫn chưa biết rõ là chuyện gì, nó có liên quan gì đến sống chết hay không, cũng không biết được.
Vì vậy cô ấy chỉ có thể trực tiếp đến đó xem sao.
“Anh sẽ đi cùng em.”
Trước ánh mắt kinh ngạc của những người trong phòng, Hạ Luật bình tĩnh nói.