“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đưa mọi người đến đó.” Trương Thanh Đông chủ động nói.
Bạch Doanh lúc này đang ngồi trên sô pha cũng nói chen vào: “Vậy em cũng muốn đi cùng mọi người.”
Game ngẩn người: “Ý của chị là sao? Vậy là em cũng phải đi theo à?”
Thụ yêu lập tức từ trên sô pha nhảy cẫng lên, cao hứng nói: “Tôi cũng muốn đi! Tôi cũng đi theo!”
Trường Tuế ngắt lời bọn họ: “Mọi người nghĩ rằng đây là một chuyến du lịch tập thể hay sao hả?” Cô ấy liếc nhìn Hạ Luật, nhưng không thể từ chối ánh mắt của anh: “Chỉ có Hạ Luật đi với tôi là đủ rồi.”
Game khẽ chậc một tiếng.
Trương Thanh Đông nói: “Tốt nhất là nên để tôi đi cùng hai người. Hoàn cảnh trong thôn chúng tôi tương đối phức tạp, nếu hai người không có người quen dẫn đường sẽ rất khó tìm được nhà cô ấy.”
Bạch Doanh nói: “Anh đi thì em cũng đi.”
Game nhìn Trường Tuế với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trường Tuế nhìn Trương Thanh Đông và nói: “Vậy để anh rể đi cùng chúng tôi, Game và thụ yêu ở nhà chăm sóc cho Bạch Doanh.”
Bạch Doanh khẽ nhíu mày nói, hiển nhiên cô không hài lòng với sự sắp xếp của Trường Tuế: “Tôi đã nói rồi, anh ấy đi đâu thì tôi cũng sẽ theo đến đó.”
Trường Tuế nhìn cô ấy nói: “Bây giờ cô là đối tượng được bảo hộ nên không có quyền lên tiếng.”
Bạch Doanh vẻ mặt không hài lòng, cô ấy vẫn muốn nói thêm vài lời.
Trương Thanh Đông lập tức ra mặt trấn an: “Bạch Doanh, Trường Tuế nói rất đúng, em bây giờ không đi lung tung được. Tiểu Mạn thực sự có thể đã xảy ra chuyện, anh cũng không yên tâm, em cũng đừng lo lắng quá, anh đưa hai người họ đến nhà Tiểu Mạn rồi sẽ về ngay, buổi sáng đi thì buổi chiều sẽ quay về lại thôi mà.”
Bạch Doanh không vui lắm nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Trương Thanh Đông nhìn Trường Tuế gật đầu.
Trường Tuế và Hạ Luật xin nghỉ phép ba ngày không đến đoàn làm phim.
Tiến độ tập luyện võ thuật của cả hai đã vượt xa kế hoạch ban đầu rất nhiều, vì vậy việc nghỉ phép ba ngày cũng không ảnh hưởng gì lớn. Đoàn làm phim cũng nhanh chóng chấp thuận.
Bàn Tử sau khi biết chuyện cũng cảm thấy không hiểu.
“Có ấy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, kiếm được nhiều tiền rồi lại không muốn trở lại thôi, lại ngại nói với cô. Mỗi người đều có chí hướng riêng cho mình, cô còn định vượt ngàn dặm xa xôi về quê tìm cô ấy, đến lúc đó gặp mặt, nếu thực sự như vậy thì thật là xấu hổ. Hơn nữa, Tiểu Triệu mà tôi đã sắp xếp làm trợ lý cho cô không tốt à? Tôi thấy cô ấy thông minh hơn Tiểu Trương, thái độ cũng tốt và còn rất siêng năng trong công việc nữa.”
Trường Tuế cũng không mất hứng, chỉ bình tĩnh nói với Bàn Tử: “Tiểu Trương không chỉ là trợ lý của tôi mà cô ấy còn là bạn của tôi nữa.”
Bàn Tử đang định nói gì thêm, đôi mắt đen nhánh của Trường Tuế đã nhìn chằm chằm vào anh và nói: “Nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ đi tìm anh.”
Những lời muốn nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng Bàn Tử, không thể nói ra lời.
Cảm động cũng có, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xót xa, chẳng nhẽ trong mắt Trường Tuế mình cũng chỉ có vị trí giống như Tiểu Trương thôi sao?
Nhưng anh cũng không thể nói bất cứ lời nào khác để có thể ngăn được Trường Tuế.
Anh chỉ có thể nhắc nhở cô ấy chú ý an toàn.
Về sau anh thật sự cảm thấy không yên lòng, dù sao thì tiền đồ nửa đời sau này của anh đều gắn liền với Trường Tuế, Hạ Luật thì yếu đuối, anh chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện như lần trước với Tần Nhất Xuyên, đành cắn răng quyết định gấp rút mua vé tàu cao tốc đi cùng bọn họ.
Sáng hôm sau, bốn người họ cùng lên đường.
Đường sắt cao tốc nằm trong địa bàn thị trấn, khi ra khỏi ga đường sắt cao tốc, có rất nhiều xe ô tô và xe tải xúm lại chèo kéo khách.
Khi vừa ra khỏi cổng ga, họ đã bị một nhóm tài xế gạ gẫm đi xe, bỗng một thanh niên da ngăm đen chen ra khỏi đám đông vẫy tay chào bọn họ: “Anh Thanh Đông!”
Anh chàng thanh niên với hàm răng trắng đều tăm tắp nhìn Trương Thanh Đông liền gọi to, sau đó nhìn thấy Hạ Luật bên cạnh liền ngẩn người một hồi, sau đó chuyển ánh mắt nhìn sang một bên nữa, nhìn thấy Trường Tuế đứng bên cạnh Hạ Luật, ánh mắt không thể dời sang chỗ khác được nữa.
Tháng mười thời tiết ở đây đã bắt đầu sang đông.
Trường Tuế mặc bộ quần áo thể thao dài tay màu đen mà cô ấy đã lâu không mặc, mái tóc dài đen bóng buộc đuôi ngựa thấp một cách tùy ý. Bộ trang phục này cũng không quá nổi bật, nếu cô ấy che mặt thì cho dù người ta có nhìn thấy cũng sẽ lướt qua. Chỉ có điều lúc này cô ấy không hề che mặt, một khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc cằm nhọn, làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh xảo và xinh đẹp như được vẽ lên. Cô ấy dường như vẫn còn đang mệt mỏi, đôi mắt đen nhánh vẫn còn ẩm ướt.
Anh chàng thanh niên lớn bằng từng này rồi nhưng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, nên nhất thời có chút sững sờ.
Mãi cho đến khi anh ta cảm thấy có một luồng hàn khí xông tới mới phát hiện ánh mắt của chàng trai tuấn tú đội chiếc mũ lưỡi trai đang đứng bên cạnh cô ấy đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía mình.
Anh ta nhận ra thái độ vừa rồi của mình không được lịch sự cho lắm, mặt nóng bừng lên, vội vàng thu hồi ánh mắt rồi cúi xuống nhận lấy hành lý từ tay bọn họ: “Đưa hành lý cho em, xe của em đang đậu bên ngoài, em đã đi bộ vào đây.”
Anh ta thoải mái nhấc hai chiếc vali lên và đi trước dẫn đường.
Tất cả họ cùng lên một chiếc ô tô màu đen đang đỗ bên lề đường.
Bàn Tử chiếm diện tích lớn nhất nên ngồi vào chiếc ghế bên lái phụ ở phía trước.
Trương Thanh Đông ngồi phía sau cùng với Hạ Luật và Trường Tuế.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, Trương Thanh Đông giới thiệu với mọi người, chàng thanh niên này là họ hàng xa của anh, tên anh ta là Trương Tiểu Long.
“Còn bao lâu nữa mới đến nơi?” Bàn Tử hỏi.
Trương Tiểu Long nói: “Khoảng chừng một tiếng nữa mới đến.”
“Vậy thì tôi tranh thủ chợp mắt một lát, lúc nào đến nơi thì gọi tôi nhé.” Bàn Tử nhúc nhích mông để có thể ngồi thoải mái hơn, khoanh tay đặt lên bụng và nhắm mắt lại.
Sáng nay anh ta thức dậy sớm nên mí mắt vẫn chưa hết sưng lên và ửng đỏ.
Trường Tuế cũng ngáp dài một cái, nghiêng người về phía Hạ Luật, nhắm mắt nhẹ nhàng nói: “Em cũng tranh thủ ngủ một lúc đã.”
Sau khi xe chạy được một đoạn đường ngắn.
Trương Thanh Đông cũng xoay người sang một bên rồi ngủ thiếp đi.
Hạ Luật vẫn còn tỉnh táo, có một đoạn đường chưa sửa chữa xong nên đầy các ổ gà, không bằng phẳng, tuy rằng xe chạy chậm nhưng vẫn không tránh được xóc nảy, đầu Trường Tuế vì thế cũng bị trượt xuống, đều được anh đưa tay đỡ lên.
Trường Tuế đã ngủ được một giấc dài cho đến khi xe về đến tận thôn.
Bốn phía xung quanh thôn này chỉ toàn là đồi núi trập trùng, con đường lớn dẫn vào trong thôn có lẽ đã qua nhiều năm không được tu sửa, trên mặt đường chỉ toàn là đá vụn và bùn đất, mấp mô không bằng phẳng, mỗi khi xe chạy qua là bụi tung mù trời, hai bên đường đều có nhà ở, những ngôi nhà trông còn khá mới, nhìn đều giống như chỉ mới xây dựng trong một vài năm trở lại đây.
Nhà của Tiểu Trương thoạt nhìn cũng không tệ lắm, là một căn nhà ba tầng mới xây, lại còn nằm ngay mặt tiền, trước sân còn có một chiếc xe hơi màu nâu mới tinh đang đậu ở đó.
Nhưng Trương Thanh Đông nói rằng, Tiểu Trương có một người anh trai, cũng đã có bạn gái và đến tuổi bàn chuyện kết hôn rồi. Sau đó cha mẹ cô gái đó đã qua nhà bên này một lần, họ ý kiến về điều kiện gia đình của ba mẹ Tiểu Trương. Vì thế ba mẹ Tiểu Trương đã san bằng ngôi nhà nhỏ hai tầng trước đó và xây lại ngôi nhà ba tầng ngay sát đường, ngoài lễ vật đính hôn còn mua cả xe hơi, lúc đầu trong nhà còn chút ít tiền tiết kiệm, nhưng đến nay kinh tế gia đình đã cạn kiệt, còn phải vay mượn rất nhiều nơi.
Trương Thanh Đông đã chào hỏi trước, cũng nói với gia đình Tiểu Trương rằng bọn họ sẽ đến thăm.
Ba của Tiểu Trương làm việc trong một nhà máy xi măng gần nhà, mẹ Tiểu Trương thì ở nhà chờ khách đến thăm.
Mẹ của Tiểu Trương thoạt nhìn như người vất vả cả cuộc đời, bà chỉ mới hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn cứ như người hơn năm mươi tuổi vậy. Người bà gầy còm, nước da ngăm đen và nhìn người rất thật thà.
Nghe thấy có tiếng xe trước cổng, bà vội vàng chạy ra tiếp đón, nhìn thấy Trường Tuế hà Hạ Luật, bà ấy có chút ngạc nhiên.
Nơi xa nhất mà bà ấy và những người khác trong thôn đã từng đến làm việc chính là thành phố Tây. Thành phố Tây là một đô thị lớn và phồn hoa, nhưng điều đó cũng chẳng có liên quan gì đến những người làm công nhân trong các nhà máy ở đó. Mọi người thường ngày đi làm từ sáng sớm, làm đủ mười hai tiếng mới kết thúc công việc, về đến ký túc xá là lăn ra ngủ. Vào ngày nghỉ cuối tuần thì cũng chỉ ngủ suốt ngày, còn không sẽ cùng trò chuyện với một vài người đồng hương, cùng xem tivi, chơi poker kiếm vài xu để giết thời gian.
Sự phồn hoa và náo nhiệt của thành phố cũng chẳng có liên quan gì với họ.
Hầu hết những người bà ấy từng gặp và quen biết đều là những người “nhuốm bụi” như bà ấy.
Bởi vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy những người như Trường Tuế và Hạ Luật thì nghĩ rằng còn “trong sáng và xinh đẹp” hơn những người thường thấy trên tivi, nên bà ấy cảm thấy có chút ngượng ngùng khi gặp bọn họ.
Trương Thanh Đông giới thiệu mọi người với bà ấy.
“Thím ba, đây là những người bạn của Tiểu Mạn ở thành phố Bắc.”
Lời này là Trường Tuế dặn anh ta nói như vậy, chỉ nên nói mọi người là bạn của Tiểu Trương và muốn đến chơi với cô ấy mà thôi.
Trường Tuế mỉm cười với mẹ Tiểu Trương và nhẹ nhàng nói: “Cháu chào cô.”
Mẹ của Tiểu Trương hơi bối rối. Bà ấy đã từng làm việc ở bên ngoài, có thể nói được tiếng phổ thông, nhưng nói không được rõ lắm, giọng nói nặng nên bà ấy hơi có chút căng thẳng khi nói chuyện với những người như Trường Tuế: “Chào cháu, chào cháu.”
Bàn Tử đưa cho mẹ Tiểu Trương món quà mà Trường Tuế đã mua tặng cho bà ấy: “Cô à, đây là quà chúng cháu tặng cô.”
Trường Tuế đã dặn anh ta giúp cô mua lễ vật gặp mặt.
Anh ta cũng đặt tâm huyết vào đó và mua cả ngàn thứ, nếu coi như là quà gặp mặt thì lễ này cũng không hề nhẹ.
Mẹ Tiểu Trương đỏ mặt khước từ: “Không cần đâu, không cần phải khách khí vậy đâu.”
Một vài người hàng xóm đang ngồi tụ tập trò chuyện ở sân trước của ngôi nhà bên kia đường cũng tò mò nhìn sang.
Bàn Tử cùng với bà ấy khách khí đẩy qua đẩy về một hồi, sau đó mẹ Tiểu Trương cuối cùng vẫn nhận lấy món quà của bọn họ, rồi ngượng ngùng nói: “Mọi người vào nhà ngồi chơi một lát đã.”
…..
Mẹ của Tiểu Trương đã đặc biệt mua trái cây, còn có cả đậu phộng, hạt dưa và rất nhiều loại kẹo, đặt chúng vào trong một cái khay màu đỏ, đặt lên bàn sau đó vội vàng đi rót nước mời mọi người.
“Thím ba đừng lo chuyện trà nước nữa, Tiểu Mạn còn ở bên đó không?” Trương Thanh Đông hỏi khi mẹ Tiểu Trương đang rót nước sôi vào.
“Con bé sống với bố mẹ nuôi ở bên nhà đó và sẽ không về đây nữa.” Mẹ của Tiểu Trương nói.
“Trương Hùng và em dâu đâu rồi? Bọn họ không có ở nhà hay sao?” Sau đó Trương Thanh Đông tiếp tục hỏi.
Mẹ của Tiểu Trương nói: “Bọn chúng đều rủ nhau vào trong làng chơi mạt chược cả rồi.”
Lúc này, Trường Tuế đột nhiên hỏi: “Cô à, sức khỏe của cô dạo này thế nào?”
Biểu tình trên mặt của mẹ Tiểu Trương có chút cứng ngắc, rõ ràng bà ấy không giỏi nói dối, vô cùng mất tự nhiên nói: “Không hề gì, đã tốt hơn nhiều rồi.”
Trường Tuế mỉm cười và nói: “Vậy là tốt rồi. Hôm đó Tiểu Trương nói với cháu, cháu còn tưởng bệnh của cô rất nặng đó chứ.”
Mẹ Tiểu Trương cố gượng cười nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là Tiểu Mạn quá thương mẹ, nhất định muốn quay về thăm mẹ đó thôi.”
Trường Tuế không vạch trần, cũng không hỏi thêm, cô bóc mấy hạt đậu phộng vừa ăn, vừa nhẹ nhàng trò chuyện: “Cô có biết rõ về gia đình đã nhận Tiểu Mạn làm con nuôi không?”
Mẹ Tiểu Trương có chút do dự nói: “Cũng không biết rõ lắm, họ ở trên thị trấn, nhưng trước đây thường nghe nói …họ có người thân ở trong làng chúng tôi.”
Bà ấy rõ ràng không muốn nói quá nhiều về chuyện này.
Sau khi đã uống vài ngụm nước, Trường Tuế chuẩn bị chào tạm biệt và rời đi.
Khi Trường Tuế nói là muốn rời đi thì những người khác cũng đều đứng lên theo cô ấy.
Mẹ của Tiểu Trương cũng đứng lên ngạc nhiên hỏi: “Sao các cháu đi gấp vậy? Ăn cơm xong rồi hãy đi! Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi!”
“Không cần đâu thím ba, lát nữa cháu sẽ dẫn bọn họ đi dạo một vòng quanh thôn rồi lên thị trấn chơi,chúng cháu sẽ ăn cơm ở đó luôn.” Trương Thanh Đông nói.
Mẹ của Tiểu Trương lại muốn đi vào trong nhà lấy quà gặp mặt, bị Trương Thanh Đông ngăn lại.
Cả nhóm bắt đầu lên xe.
Khi mọi người đã đi hết, những người hàng xóm trước nhà liền chạy qua hỏi thăm tin tức xem họ là ai.
Xe của Trường Tuế và bọn họ đi được một đoạn đường không xa thì dừng lại.
Trương Thanh Đông xuống xe.
Khoảng hai mươi phút sau anh ta mới quay trở lại.
Trong ngôi làng nhỏ bé này, không ai có thể che giấu được việc gì, anh ta rất nhanh tìm hiểu được rất rõ ràng toàn bộ tình hình sự việc.
Gia đình nhận Tiểu Trương làm con nuôi là gia đình nối tiếng và giàu có nhất trong thị trấn này, khối tài sản của họ lên đến hàng tỷ đồng.
Nhưng họ chỉ có một cô con gái.
Vậy mà cách đây không lâu, cô con gái độc nhất đó của họ bất ngờ qua đời.