Chu Bân mở cửa ra.
Mạt Mạt liền chạy vào bên trong trước, vừa chạy cô bé vừa kêu lên: “Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Chị của cậu đến đón cậu này!”
Cô bé chạy quanh một vòng, sau đó quay lại, trên khuôn mặt nhỏ bé của cô bé lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Vũ không thấy đâu cả!”
“Đừng lo lắng.” Trường Tuế nói xong liền đặt chiếc ba lô đen trong tay của mình xuống sàn nhà trong phòng khách, sau đó cô bảo Chu Bân và Diệp Lộ tắt hết đèn trong nhà.
Cả căn nhà trở nên tối om, chỉ có ánh sáng của mặt hồ bên ngoài, từ đằng xa chiếu vào.
Cô cầm lấy một tấm bùa bằng giấy, nhẹ nhàng vung lên, tấm bùa đó ngay lập tức bốc cháy trong không khí.
Bốn phía đều được chiếu sáng.
Chu Bân và Diệp Lộ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường.
Mạt Mạt nhìn thấy ngọn lửa kẹp giữa các ngón tay của Trường Tuế, cô bé vừa kinh ngạc vừa sùng bái cô: “Chị ơi, chị thật lợi hại!”
Trường Tuế mỉm cười, sau đó thắp nến ở bốn góc nhà, tiếp đó cô lấy lư hương ra, đổ tro hương, lấy ra ba lá bùa, thắp lửa đốt lên, rồi ném các lá bùa đang cháy vào lư hương.
Mạt Mạt hoàn toàn bị thu hút bởi hành động đó của Trường Tuế, cô bé nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, chị đang làm gì vậy?”
“Xuỵt, trước tiên không được nói chuyện.” Trường Tuế nói.
Mạt Mạt lập tức dùng hai bàn tay bé nhỏ của mình che miệng lại, cô bé bị Diệp Lộ kéo lại gần.
Trường Tuế đứng trong vòng tròn, hai tay bấm pháp quyết rồi từ từ nhắm hai mắt lại.
Cả Chu Bân và Diệp Lộ đều bị bầu không khí đè nén, không dám nói một lời nào.
Mạt Mạt nhìn Trường Tuế không chớp mắt.
Ngay từ đầu, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào trên người của Trường Tuế, còn chưa cảm nhận được điều gì, mãi đến khi Diệp Lộ trong vô thức dùng bàn tay xoa lên cánh tay, bọn họ mới phát hiện nhiệt độ trong phòng khách lúc này đã hạ xuống, nó giống như máy điều hòa đang được bật lên.
Bọn họ vô thức ngẩng đầu nhìn lên chiếc điều hòa trung tâm ở trên cao.
Chiếc điều hòa ở trung tâm vẫn tắt không hề được bật lên.
Diệp Lộ sợ hãi ôm Mạt Mạt nhích sát lại gần người Chu Bân.
Trong lòng Chu Bân lúc này cũng có chút hốt hoảng, ôm chặt Diệp Lộ, ánh mắt nhìn về phía Trường Tuế.
Đúng lúc này, những ngọn nến mà Trường Tuế thắp sáng ở bốn góc phòng khách dường như bị gió thổi bay, tất cả đều đung đưa.
Trên trần nhà, một đám sương mù màu xám xịt từ từ ngưng tụ, và kéo dài xuống phía dưới.
Trường Tuế chậm rãi mở hai mắt ra.
Tí tách… Tí tách….
Có tiếng giọt nước rơi xuống đất.
Nếu không thực sự chú ý, sẽ rất khó để nghe được âm thanh đó.
“A!” Diệp Lộ đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Chu Bân bị cô làm cho hoảng sợ, chỉ thấy khuôn mặt của Diệp Lộ không còn chút máu, giọng run rẩy nói: “Bên cạnh tủ tivi…. Hình như, hình như có một đứa trẻ…”
Diệp Lộ vùi mặt vào vai anh ấy, cũng không dám nhìn về phía đó, giọng nói run lên gần như khóc.
Chu Bân bất giác nhìn về phía tủ tivi, đồng tử của anh ấy đột nhiên co rút lại! Tim đập thình thịch!
Ở góc cạnh tủ tivi lộ ra một đôi chân.
Đó là đôi chân của đứa trẻ, trong đôi giày thể thao màu trắng, dưới lai quần jean nước vẫn còn nhỏ giọt…
“Tiểu Vũ!”
Chỉ nghe thấy tiếng của Mạt Mạt vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó cô bé thoát khỏi bàn tay của Diệp Lộ đang giữ chặt vai cô bé và chạy về phía tủ tivi.
“Mạt Mạt!”
Chu Bân và Diệp Lộ đều kinh ngạc, đồng thanh hét lên, trái tim của họ như vỡ ra vì sợ hãi.
Chu Bân lập tức đuổi theo để kéo cô bé lại.
Mạt Mạt đã chạy đến tủ tivi và kéo “Tiểu Vũ” ra khỏi cái góc tạo bởi tủ tivi và bức tường.
Cô bé còn rất vui mừng: “Ba mẹ ơi! Ba mẹ nhìn kìa! Đây chính là “Tiểu Vũ!”
Diệp Lộ hoảng sợ hét lên một tiếng rồi lấy tay che mặt, không dám nhìn về phía đó.
Chu Bân đột ngột dừng bước, anh lấy hết can đảm nhìn về phía đó, chỉ thấy Mạt Mạt đang dắt theo một “cậu bé.”
Khi nhìn rõ hình dáng của cậu bé, Chu Bân cũng không còn cảm thấy sợ hãi như vậy nữa.
Đúng như những gì Mạt Mạt nói, cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu lam cùng với chiếc quần jean, mang đôi giày thể thao màu trắng.
Nếu nói cậu bé có gì khác với người sống thì chỉ có khuôn mặt vô cùng tái nhợt, xanh lét, đôi mắt đen sì, mái tóc ướt đẫm cùng với nước từ trên người cậu chảy xuống…
“Chu Bân! Thế nào rồi!” Diệp Lộ vẫn dáng vẻ đầy lo sợ, không dám nhìn về phía bên này, lo lắng hỏi.
Chu Bân nhìn Trường Tuế.
Trường Tuế nhìn Diệp Lộ nói: “Đừng sợ, cậu bé không phải là một ác quỷ, cậu ấy sẽ không hại người, bộ dạng của cậu không khác gì so với lúc còn sống.”
Nghe Trường Tuế nói như vậy, Diệp Lộ lấy hết can đảm, thận trọng nhìn qua, trong khóe mắt cô nhìn thấy Mạt Mạt đang nắm tay “cậu bé”. Trái tim cô run lên, sau đó nhìn vào khuôn mặt của cậu bé, vừa nhìn, đúng lúc cô bắt gặp ánh mắt của cậu bé, đôi mặt đen sì tối tăm như lỗ đen sâu hun hút, lập tức hai chân của cô như muốn nhũn ra.
“Chu Bân.” Cô mang theo tiếng khóc nức nở kêu một tiếng.
Chu Bân vội vàng bước lại ôm lấy cô, anh ấy lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, trấn an cô: “Đừng sợ, đừng sợ, có Tiểu Khương ở đây, em đừng sợ.”
“Mạt Mạt…” Diệp Lộ nắm chặt cánh tay của Chu Bân.
“Đừng lo lắng.” Trường Tuế nói một tiếng với cô, liền đi về phía hai đứa nhỏ.
“Tiểu Vũ, đây là chị gái của cậu, chị ấy đến đón cậu về nhà.” Mạt Mạt nắm lấy tay Tiểu Vũ, nghiêng đầu nói với cậu bé.
Trường Tuế ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa trẻ, khóe miệng nở một cụ cười: “Tiểu Vũ, chị đến đón em.”
Tiểu Vũ nhìn vào Trường Tuế đang ngồi trước mặt mình, trong đôi mắt đen như mực lộ ra một chút mê mang.
Trường Tuế đưa tay về phía cậu bé: “Đi với chị nào.”
Tiểu Vũ trong vô thức nhìn về phía Mạt Mạt, Mạt Mạt nhìn cậu bé với ánh mắt ngập tràn sự khích lệ.
Tiểu Vũ buông tay cô bé ra rồi từ từ đặt tay mình lên lòng bàn tay của Trường Tuế.
Trường Tuế khép các ngón tay lại và nắm chặt tay cậu bé, trong đầu lúc này hiện lên một vài hình ảnh rời rạc.
Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
Ngay khi Tiểu Vũ vừa buông tay của Mạt Mạt ra, Chu Bân lập tức ôm chầm lấy Mạt Mạt, Diệp Lộ cũng đỡ lấy Mạt Mạt trong vòng tay mình, ngồi xổm xuống và ôm chặt cô bé.
“Tiểu Khương, phải làm sao bây giờ?” Chu Bân hỏi.
Lúc này, từ trong túi Trường Tuế lấy ra một lá bùa, trong miệng niệm chú, cô vỗ nhẹ lên trán của Tiểu Vũ, cậu bé lập tức biến thành một đoàn sương mù màu xám tràn vào bên trong lá bùa màu vàng.
“Tiểu Vũ! Chị ơi, chị đem Tiểu Vũ biến đi đâu vậy?!” Mạt Mạt được Diệp Lộ ôm vào lòng, thấy Tiểu Vũ biến mất, lập tức lo lắng hét lên.
Trường Tuế liền gấp lá bùa màu vàng lại, cất vào trong chiếc túi, rồi rút dây niêm phong lại, để sát vào bên người, sau đó đứng thẳng người dậy, lắc lắc chiếc túi trong tay, cười với cô bé: “Chị chỉ đem Tiểu Vũ bỏ vào trong túi của chị trước.”
Mạt Mạt vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Chị ơi, chị biết làm ảo thuật phải không ạ?”
Trường Tuế chớp chớp đôi mắt, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng: “Đây là bí mật, em đừng nói cho ai biết cả nhé.”
Mạt Mạt khẽ mở to đôi mắt, sau đó gật đầu lia lịa, cam đoan mình tuyệt đối sẽ không nói điều đó ra.
Cô bé chợt nghĩ ra điều gì đó, liền mở to đôi mắt xinh đẹp nói: “Thảo nào không ai nhìn thấy được Tiểu Vũ! Chắc hẳn là vì trên người cậu ấy có phép thuật!”
Trường Tuế tủm tỉm cười, sờ lên đầu cô bé: “Em thật thông minh.”
Diệp Lộ nhìn cô với ánh mắt đầy cảm kích.
Trường Tuế mỉm cười với cô, sau đó nói với Chu Bân: “Có thể bật đèn lên được rồi.”
Chu Bân thở phào nhẹ nhõm, lập tức bật hết đèn lên.
Ánh sáng trong nhà mang lại một cảm giác an toàn.
Cả người của Diệp Lộ cũng cảm thấy thoải mái hẳn ra.
Trường Tuế thu dọn đồ đạc trong phòng khách bỏ vào túi xách, sau đó mượn phòng vệ sinh để rửa tay.
Chu Bân vừa cảm kích vừa ngượng ngùng nói với Trường Tuế: “Tiểu Khương, thật sự vất vả cho cô rồi, cơm tối cũng không kịp ăn đã chạy đến đây với chúng tôi, vừa hay chúng tôi đang gặp chuyện nên cũng chưa ăn tối, cô ra ngoài ăn tối với chúng tôi đi.”
Tận mắt chứng kiến Trường Tuế thu phục Tiểu Vũ, thần kinh căng thẳng của anh ấy cũng được thả lỏng, lúc này anh ấy cũng trở lại dáng vẻ ung dung như thường ngày.
Trường Tuế lúc này cũng rất đói, vì vậy cô ấy gật đầu đồng ý ngay.
Thế là Chu Bân liền chở bọn họ đến một nhà hàng gần đó để ăn tối.
Trường Tuế cũng không khách sáo với anh ta, sau khi nói mình ăn rất nhiều, cô liền gọi một lúc bảy tám món ăn.
Chu Bân thấy cô gọi toàn là các món thịt, liền gọi thêm hai món rau và một món canh.
Thức ăn vừa được đưa lên, Trường Tuế liền vùi đầu vào ăn.
Thật sự là cô rất đói bụng, lúc này cũng gần mười giờ rồi.
Chu Bân lúc này mới nhớ ra, lúc tối thấy cô cầm hai hộp cơm trên tay, thì ra là cô ăn chúng.