Cảnh quay này được quay ở một tòa Túc Dục Thành cỡ nhỏ.
Trong ghế lô*, ngoại trừ Hạ Luật còn có mấy diễn viên nam khác trạc tuổi anh.
* ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.Trong cảnh quay này, mấy diễn viên nam đóng vai mấy thanh niên trẻ trong xã hội xúi giục nhân vật mà Hạ Luật nhập vai đi chơi gái.
Nhân vật mà Hạ Luật đóng không muốn để bọn họ biết mình là người đồng tính nên đã chấp nhận đi cùng.
Vai diễn của Hạ Luật tên là Thiệu Quang, mà vai diễn của Trường Tuế trong bộ phim này tên là Tiểu Quân.
Tần Diệu Văn điều chỉnh một chút vị trí đứng của bọn họ, sau đó nói: “Chuẩn bị, bắt đầu.”
Tiếng nói vừa dứt.
Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa ghế lô ra, bà ta dẫn theo Tiểu Quân và mấy cô gái trẻ khác cùng bước vào phòng để bọn họ lựa chọn.
Thiệu Quang ngồi ở vị trí chính giữa nhất ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ với khuôn mặt cứng đờ.
Mấy cô gái trẻ khác mỗi người một vẻ mặt khác nhau, chỉ có cô gái đứng ở ngoài cùng bên phải cúi thấp đầu, hai tay xoắn vào nhau không dám ngẩng đầu.
“Này, cô kia, ngẩng đầu lên.” Một trong số mấy thanh niên xã hội chỉ vào Trường Tuế và hét lên.
Cô gái nhất thời cứng đờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ống kính lấy cận cảnh.
Tần Nhất Xuyên đang nhìn chằm chằm vào màn hình không nhịn được nín thở.
Cô gái ở trong ống kính có khuôn mặt thanh thuần và sạch sẽ, nhưng màu son đỏ tươi trên môi lại không hề phù hợp với cô, ánh mắt trong veo như chưa từng trải qua bất cứ ô nhiễm nào, mềm nhũn, khiếp đảm và vô hại, ẩn chứa bất an và sợ hãi đối với những gì sắp xảy ra sau đó.
Chỉ cần một ánh nhìn như vậy.
Trái tim của Tần Nhất Xuyên nhịn không được mà thắt lại.
Tần Diệu Văn nhìn chằm chằm vào màn hình, trong mắt cũng lộ ra khen ngợi.
Mà trong ống kính.
Hạ Luật cũng nhìn cô gái nhiều hơn.
Một thanh niên hét lên: “Thiệu Quang, cậu thích cô nào? Cậu chọn trước đi!”
Hạ Luật mím môi và chỉ tay về phía Trường Tuế: “Tôi muốn cô ấy.”
Mấy người thanh niên lập tức nháy mắt đùa bỡn: “Ồ~ thích nữ sinh à.”
Rất nhanh, bọn họ lần lượt chọn cô gái mà mình ưng ý, sau đó nhường căn phòng này lại cho Hạ Luật.
Dưới ánh đèn ấm áp mơ hồ, bầu không khí có chút đông cứng lại.
Hạ Luật cứng đờ ngồi trên giường.
Trường Tuế bất lực và bồn chồn đứng ở nơi đó.
Ở bên ngoài ống kính, Tần Nhất Xuyên mím môi và đột nhiên cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng, Trường Tuế có hành động trước.
Cô bước về phía Hạ Luật và quỳ xuống giữa hai chân anh dưới ánh mắt căng thẳng của anh.
“Cô đang làm gì vậy?” Hạ Luật hoảng loạn ngồi lùi về phía sau.
Trường Tuế ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh đã chết lặng của cô tràn đầy hoang mang.
Tần Nhất Xuyên đang nhìn chằm chằm vào màn hình cảm thấy trong lòng nhói đau không thể giải thích được.
…
…
Phân cảnh này diễn ra vô cùng thuận lợi.
Tần Diệu Văn rất hài lòng, hào phóng khen ngợi: “Tiểu Khương, cô diễn khá lắm, ánh mắt thể hiện rất tốt.”
Trường Tuế mím môi cười khiêm tốn, so với cô thì Hạ Luật mới thật sự tài giỏi, phân diễn vừa rồi của anh ấy hoàn toàn không có chút bóng dáng ngày thường trong đó.
Cô quay đầu nhìn Hạ Luật, vẻ ngây ngô và hoảng loạn trên mặt anh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng.
Phân cảnh tiếp theo là “Thiệu Quang” không muốn phát sinh quan hệ với Tiểu Quân, vì vậy hai người bắt đầu trò chuyện với nhau.
Tiểu Quân nói ra chuyện mình bị người cha nghiện ma túy bán đến đây, cô đã bị khống chế và không thể chạy thoát.
Khi Trường Tuế nhẹ giọng nói chuyện, mọi người vô thức bị cô thu hút.
Lương tâm của Thiệu Quang bị Tiểu Quân đánh thức, anh đã đưa ra một quyết định, anh muốn cứu Tiểu Quân ra khỏi nơi này.
Bọn họ vừa mới bước ra hành lang đã bị phát hiện.
Hạ Luật dùng dao gọt hoa quả cứa vào lòng bàn tay, máu chảy ra ngay lập tức. Anh ấy dùng một tay giữ chặt cánh tay của Trường Tuế, tay kia vẫy về phía mấy người đó và hét lên: “Tôi bị AIDS! Đừng đến đây! Tôi bị AIDS!”
Gân xanh trên trán của anh gồ lên, anh không ngừng vung vẩy bàn tay bị thương của mình, máu bắn tung tóe, tiếng hét của anh như muốn dọa mấy người đó, cũng như đang phát tiết cảm xúc bị đè nén trong lòng.
Người trong Túc Dục Thành sợ hãi đối với bệnh AIDS và trạng thái điên cuồng của Hạ Luật nên không ai dám tiến lên phía trước.
Hạ Luật nhân cơ hội kéo Trường Tuế chạy ra ngoài.
Bọn họ nắm tay nhau và liều mạng chạy trên hành lang dài.
Máu tươi từ lòng bàn tay của Hạ Luật xuôi theo ngón tay, đầu ngón tay và nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất.
Đèn trong hành lang đã được điều chỉnh từ trước, và chúng không sáng như mọi khi, hai bóng dáng đang chạy liều mạng chạy trốn trong hành lang chật chội và u ám này mang đến một vẻ đẹp tàn khốc.
Phân cảnh này đã quay xong.
Hạ Luật và Trường Tuế đều có chút thở không ra hơi.
Hạ Luật dựa vào tường thở hổn hển, theo bản năng vẫn nắm chặt cổ tay của Trường Tuế không buông.
Chờ đến khi nhân viên đoàn làm phim đi về phía này thì Hạ Luật mới phản ứng lại, sắc mặt anh hơi thay đổi và đột ngột buông tay cô ra.
…
Cảnh quay vừa nãy là bóng lưng của hai người, tiếp theo còn muốn quay cảnh chính diện của bọn họ.
Thợ trang điểm bước đến dặm thêm phấn cho cả hai.
Trương Nhã Đình cầm một cái quạt nhỏ giúp thổi khô mồ hôi trên mặt Trường Tuế, cô ấy đột nhiên kinh hô thành tiếng: “Ôi chao, tay của cô!”
Trường Tuế vô thức giơ tay lên, bấy giờ cô mới phát hiện cổ tay bị Hạ Luật nắm chặt lúc nãy đã trở nên tím bầm.
Da của cô trắng, trên cổ tay có thêm một vòng tím bầm như vậy nhìn rất chói mắt.
Ánh mắt của Hạ Luật rơi vào trên cổ tay cô và nhất thời co rút.
Thợ trang điểm cũng bị dọa: “Nhìn nghiêm trọng quá, lấy ít thuốc bôi lên đi.”
Trường Tuế chỉ nhìn thoáng qua rồi thả tay xuống, cô mỉm cười hời hợt: “Không sao, da của tôi chỉ cần chạm nhẹ là để lại dấu vết liền.”
Hạ Luật khẽ nhíu mày khó nhận thấy.
Vết máu trên mặt đất đã được xử lý sạch sẽ, “vết thương” của Hạ Luật lại lần nữa dính đầy máu.
Hai người quay lại vị trí trước đó.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Trường Tuế của Hạ Luật vô thức thả lỏng.
Trường Tuế cảm nhận được, cô ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Không sao, tôi không đau.”
Hạ Luật nhìn cô và mím môi không nói chuyện.
Lúc này ống kính máy quay đang ở ngay trước mặt bọn họ, muốn quay đặc tả cảnh chính diện.
“Chuẩn bị…bắt đầu!”
Tần Diệu Văn vừa dứt lời.
Hạ Luật liền nắm tay Trường Tuế chạy về phía trước.
Chạy được nửa đường, Trường Tuế đột nhiên hụt chân, trong lòng cô hoảng hốt, nhưng mà cô bị Hạ Luật túm lấy nên không có biện pháp giữ vững thăng bằng, nhất thời cả cơ thể của cô đổ về phía trước!
Lần này phỏng chừng sẽ ngã thảm.
Trong lòng Trường Tuế nghĩ vậy, cô nhắm chặt hai mắt lại.
Đúng lúc này, Hạ Luật phát hiện cô sắp ngã thì mạnh mẽ dừng bước và nhanh nhẹn duỗi tay ra kéo cô lại, chỉ nghe thấy tiếng đế giày ma sát với mặt đất bóng loáng phát ra âm thanh chói tai. Bàn chân anh cũng vừa trượt, sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất, anh đau đến rên rỉ thành tiếng, nhưng cánh tay vẫn gắt gao ôm lấy Trường Tuế trong lòng.
“Hạ Luật!”
“Trường Tuế!”
“Cô Khương!”
Hiện trường nhất thời trở nên nhốn nháo rối loạn.