Sau khi xem hết cảnh quay của Lưu Doanh thì thời gian đã quá muộn, Trường Tuế đành ở lại khách sạn ngủ tạm một đêm.
Sáng ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Trường Tuế nghĩ đến ngày mai phải vào đoàn làm phim liền chợt nhớ tới Trương Nhã Đình bị mình lãng quên đã lâu, vì thế nhắn tin WeChat cho cô ấy, kết quả trên màn hình hiển thị: [Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đã bị từ chối.]
Trường Tuế nhìn thấy nhắc nhở này thì ngớ người ra, cô chưa từng bị người khác kéo vào danh sách đen nên cũng không biết nhắc nhở này có nghĩa là gì, đưa máy cho Lưu Doanh xem thì cô ấy nói: “Cô bị kéo vào danh sách đen rồi.” Nói xong mới thấy ghi chú là Trương Nhã Đình, lập tức nói tiếp: “Cô vậy mà lại bị trợ lý của mình kéo vào danh sách đen à? Xảy ra chuyện gì vậy? Cô ta rốt cuộc cũng bị sa thải rồi à?”
Trường Tuế nghệt mặt ra: “Không ai thông báo gì cho tôi hết.”
Bàn Tử gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, nhưng không có tin nào đề cập đến chuyện này.
Cô nhắn tin WeChat hỏi Bàn Tử về chuyện của Trương Nhã Đình.
Bàn Tử cũng rất kinh ngạc, nói mình sẽ đi hỏi, rất nhanh sau đó anh ta nói với cô là mình cũng bị cô ấy kéo vào danh sách đen, lại liên hệ với phía công ty, nhờ công ty liên hệ với Trương Nhã Đình, sau đó biết được Trương Nhã Đình đơn phương thôi việc.
Bàn Tử vô cùng tức giận, Trường Tuế sắp vào đoàn phim rồi, kết quả Trương Nhã Đình lại không nói tiếng nào đã nghỉ việc, còn chặn tin nhắn của cả anh ta và Trường Tuế.
“Hẳn là đã trèo lên được cành cao nào đó rồi?” Lưu Doanh suy đoán nói: “Ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã có ấn tượng không tốt đối với cô trợ lý đó của cô, vừa nhìn liền biết là loại người tâm tư cao ngất, e rằng làm trợ lý cho cô cũng vì muốn lấy cô làm bàn đạp mà thôi. Không phải ngày mai cô phải vào đoàn làm phim rồi sao, nhanh bảo người đại diện của cô tìm cho cô một trợ lý mới đi.”
Hai người đang nói về chuyện của Trương Nhã Đình.
Tần Nhất Xuyên liền chạy đến đây.
“Có phải sáng nào cậu cũng rèn luyện thân thể hay không?” Lưu Doanh hỏi.
Tần Nhất Xuyên nói: “Không phải, vì khách sạn vừa vặn có phòng tập thể dục nên tôi liền đến đó chơi một chút, lúc ở trường học tôi đều chạy bộ”
Lưu Doanh cười nói: “Tiểu Xuyên, cậu thích tập thể dục như vậy, có phải là có cơ bụng sáu múi hay không?”
Tần Nhất Xuyên lập tức đỏ bừng mặt, vô thức liếc nhìn Trường Tuế.
Lưu Doanh còn giật dây Trường Tuế: “Trường Tuế đi sờ một cái xem, xem tiểu Xuyên có cơ bụng hay không.”
Trường Tuế nghe vậy thì giơ tay lên.
Tần Nhất Xuyên lập tức lùi về sau một bước, ôm bụng, cả khuôn mặt đỏ bừng khẩn trương nhìn cô: “Không được sờ!”
Lưu Doanh nhịn không được cười ha ha thành tiếng.
Trường Tuế cũng bị phản ứng của anh ta chọc cười, cô chính là cố ý trêu đùa anh ta thôi mà.
Tần Nhất Xuyên mặt đỏ tai hồng, trừng mắt nhìn Trường Tuế: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô chú ý ảnh hưởng, coi chừng lại bị chụp lén.”
Hạ Luật ở cách đó không xa đang tiến về hướng này, anh vừa nhìn qua liền thấy Khương Trường Tuế.
Trong đầu anh bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng cô chăm sóc anh vào tối hôm qua.
Mà lúc này cô đang nghiêng người, trên mặt tràn đầy ý cười, và đôi mắt cười ấy lúc này đang nhìn Tần Nhất Xuyên.
Ánh mắt của Hạ Luật tối sầm, mặt mày không cảm xúc nhấc bước rời khỏi đó.
Lưu Doanh cười nói với Tần Nhất Xuyên: “Còn nói sao? Tối qua hai người đi ăn đã bị người ta chụp lại rồi, mấy blogger trên mạng đều phát ảnh chụp của hai người rồi, nói vị trí đối diện còn trống mà anh cứ một hai phải ngồi bên cạnh Trường Tuế.”
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Nhất Xuyên nhất thời đỏ bừng: “Đó là vì trong quán quá ồn, tôi sợ nói chuyện nghe không rõ.”
“Ồ.” Lưu Doanh ý vị sâu xa kéo dài âm điệu.
“Tôi qua đó một chút.” Lúc này, Trường Tuế đột nhiên nói chuyện, sau đó liền rời đi.
Tần Nhất Xuyên sững sốt, nhìn theo liền thấy Trường Tuế đi về phía Hạ Luật.
…
“Hạ Luật!” Trường Tuế gọi anh lại.
Bước chân của Hạ Luật không tự chủ được dừng lại, ngay cả tầm mắt cũng không kiểm soát được mà nhìn về phía cô.
“Có chuyện gì sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
Sau đó anh nhìn thấy Trường Tuế nâng tay lên duỗi về phía anh.
Anh rõ ràng có thể tránh đi, nhưng không biết tại sao, cơ thể dường như có ý thức riêng và không nghe theo sự điều khiển của anh.
Anh cứ đứng thẳng tắp như vậy, trơ mắt nhìn Trường Tuế duỗi tay qua, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán anh.
Tay của cô mềm mại, lạnh buốt.
Những ký ức vốn mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng.
Cô nắm tay anh, chạm vào trán anh, sờ lên mặt anh…
Còn đút anh ăn từng ngụm từng ngụm…
Hạ Luật đột nhiên lùi ra sau một bước, sắc mặt cứng ngắc nhìn Trường Tuế.
Trường Tuế rất tự nhiên rút tay lại, hỏi anh: “Đã hết sốt rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Hạ Luật có chút mất tự nhiên, vừa nãy khi cô lại gần, anh mới nhận ra mùi hương khiến anh yên tâm chìm vào giấc ngủ là mùi hương trên người cô.
Mà lúc này, Tần Nhất Xuyên đứng ở đằng xa vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này thấy được động tác của Trường Tuế, trái tim đột nhiên thắt lại…
Từ bao giờ cô và Hạ Luật trở nên thân thuộc như vậy?
Tối hôm qua cũng vậy, cô đặc biệt đến phòng của Hạ Luật để thăm anh ấy, Hạ Luật vậy mà lại mở cửa cho cô, còn cho phép cô tiến vào phòng mình…
Vừa nãy cô vừa thấy Hạ Luật liền lập tức qua đó, còn thân mật như vậy, dùng tay sờ lên trán anh ấy.
Rõ ràng trong tang lễ của bà nội, hai người bọn họ hoàn toàn không quen biết.
Là từ lúc nào trở nên thân thuộc như vậy?
Khi cô không trả lời tin nhắn của anh ta, có phải cô đang nhắn tin với Hạ Luật hay không?”
Cô… thích Hạ Luật sao?
Đầu óc Tần Nhất Xuyên đột nhiên rối loạn.
“Nếu như thích liền theo đuổi, nếu không sẽ bị người khác cướp mất.” Lưu Doanh đứng bên cạnh anh ta và vẫn luôn nhìn về phía đó bỗng nhiên nói.
Tần Nhất Xuyên chấn động toàn thân, tim đập loạn nhịp, gần như là vô thức phản bác: “Cô ấy là em gái của tôi.”
Trong đầu lại không hề nghĩ như vậy.
Nếu như anh ta thật sự chỉ xem Trường Tuế là em gái… vậy thì tại sao khi nhìn thấy Trường Tuế bỏ lại mình chạy về phía Hạ Luật, trong lòng lại thấy lạc lõng như vậy?
Thấy cô sờ trán Hạ Luật, trái tim như thắt lại.
Bây giờ, khi thấy bọn họ đứng cạnh nhau, anh ta nhịn không được muốn qua đó tách bọn họ ra?
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh thậm chí cảm thấy ghen ghét.
Lưu Doanh cười một tiếng, không nói nữa.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, cô ấy rõ ràng nhìn ra được, Tần Nhất Xuyên vừa thấy Trường Tuế liền nhiệt tình vẫy đuôi như vậy, chỉ có kẻ mù mới nhìn không ra anh ta thích Trường Tuế.
…
Trường Tuế có thể cảm nhận được sự mất tự nhiên phảng phất trên người Hạ Luật.
Nó giống như một lớp vỏ cứng rắn bị nứt ra một khe hở nhỏ, không dễ phát hiện, nhưng nó đã tồn tại.
Cô đoán anh nhất định đã nhớ hết mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua rồi.
“Ngày mai tôi phải vào đoàn làm phim rồi, phim của đạo diễn Từ Nghiêu. Chiều nay bay, lát nữa sẽ đi, có thể phải quay trong nửa tháng.” Trường Tuế tự nói: “Anh sẽ không gặp tôi trong nửa tháng, trước khi đi, tôi muốn nói với anh mấy câu.”
Đôi mắt của Hạ Luật khẽ động: “Chuyện gì?”
Trường Tuế đột nhiên cười rộ lên, trong mắt gợn sóng lăn tăn: “Anh còn nhớ không? Tối hôm qua anh kéo tay tôi không để tôi đi…”
Hạ Luật sững sờ, ánh mắt hiếm khi lộ ra xấu hổ: “Trạng thái của tôi lúc đó không được tỉnh táo, không hề biết bản thân đang làm gì.” Anh tạm ngừng giây lát: “Cũng căn bản không nhớ chuyện gì đã xảy ra.”
Trường Tuế có chút vô cớ hỏi: “Vậy anh cũng quên chuyện anh đã hôn tôi rồi à?”
Tròng mắt của Hạ Luật đột ngột chấn động, hiển nhiên chịu phải sức công kích lớn đến mức không cách nào duy trì được vỏ bọc lạnh lùng trên mặt.
Ánh mắt không tự chủ dừng lại trên đôi môi hồng nhạt căng mọng của cô, tim đập nhanh hơn mấy phần.
Anh hôn cô?
Làm sao có thể?
Hiếm khi anh bối rối rà quét lại một lượt những gì xảy ra tối hôm qua, anh nhớ rõ mỗi một cảnh tượng từ lúc mở cửa cho cô vào phòng, thẳng đến khi anh vô thức ngủ thiếp đi, căn bản không có…
Anh bỗng thấy khóe môi đang khẽ nhếch lên của cô.
Bấy giờ mới kịp phản ứng lại.
“Cô lừa tôi.” Anh nhíu mày, tức giận nhìn Trường Tuế.
Trường Tuế khẽ nghiêng đầu, cười như không cười nói: “Không phải anh nói mình không nhớ gì hết sao? Vậy làm sao chắc chắn được tôi đang lừa anh vậy?”
Hạ Luật sửng sốt.
Trừ lúc đóng phim ra, anh rất ít khi nói chuyện với người khác, nhất thời không biết nên phản bác thế nào, theo bản năng anh muốn đi khỏi đây, nhưng lại không thể nhấc nổi bước chân.
Trường Tuế bỗng nhiên cười: “Được rồi, không trêu anh nữa. Tôi phải đi rồi, anh đừng nhớ tôi, đợi tôi quay bộ phim bên đó xong sẽ đến tìm anh.”
Ai sẽ nhớ cô chứ?
Hạ Luật có chút xấu hổ nghĩ.
Trường Tuế lại nói tiếp: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Hạ Luật làm mặt lạnh nói: “Tôi sẽ không bắt máy.”
Trường Tuế ra vẻ khổ sở: “Vậy thì tôi sẽ buồn lắm.”
Đúng lúc này, Tần Nhất Xuyên đi tới, giả bộ thản nhiên: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Chuyện đó không liên quan đến tôi.” Hạ Luật lạnh lùng nói xong liền quay người rời đi với khuôn mặt không cảm xúc.
Tần Nhất Xuyên nghe được câu nói đó của anh thì nhíu mày hỏi Trường Tuế: “Sao vậy? Hai người cãi nhau sao?”
Trường Tuế nói: “Không có a.”
Trong lòng Tần Nhất Xuyên vẫn rất để ý, rối rắm đến rối rắm đi, vẫn là không nhịn được, vờ như vô tình hỏi: “Quan hệ giữa cô và Hạ Luật trở nên tốt như vậy từ bao giờ? Bình thường hai người có liên hệ sao?”
Câu nói này vừa thoát ra khỏi miệng thì anh ta liền hối hận, dường như chứng tỏ mình rất để ý đến chuyện này.
May là Trường Tuế không hề nhận ra, cô cười tủm tỉm nói: “Bí mật.”
Tần Nhất Xuyên nghẹn một hơi trong lồng ngực, nhất thời cảm thấy ngột ngạt.
“Tôi đi trước đây.” Trường Tuế nói.
“Cô phải đi rồi à?” Tần Nhất Xuyên ngạc nhiên hỏi.
“Ngày mai tôi phải vào đoàn làm phim, chiều hôm nay lên máy bay, còn phải quay về thu thập đồ đạc nữa.” Trường Tuế nói.
“Ồ.” Tần Nhất Xuyên buồn bã nói: “Vậy để tôi đưa cô trở về.”
“Không cần đâu, tôi tự đi được.” Trường Tuế vô tình từ chối anh ta.
“Ồ…” Tần Nhất Xuyên rõ ràng có chút rầu rĩ không vui.
Trường Tuế bỗng nhiên nhớ tới Lưu Doanh nói Tần Nhất Xuyên giống như một chú chó lông vàng lớn, bây giờ dáng vẻ anh ta cúi gằm mặt quả thực giống với một chú chó lớn đang uất ức, cô nhịn không được giơ tay vỗ một cái lên mái đầu nhím của Tần Nhất Xuyên.
Tóc của anh ta cứng đơ, còn có chút đâm tay, cảm giác trên tay khiến Trường Tuế không tự chủ được khẽ vỗ thêm hai cái.
Tần Nhất Xuyên ngây người, trái tim lỡ một nhịp, phản ứng dữ dội, mở to hai mắt nhìn cô, ánh mắt có chút bối rối: “Cô, cô làm gì vậy?”
Trường Tuế thu tay lại và mỉm cười: “Tôi đi đây.” Nói xong liền tiêu sái quay người, hướng về phía anh ta khoát khoát tay rồi đi mất.
Tần Nhất Xuyên đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô rời đi, nhịp tim không cách nào chậm lại.
…
Trương Nhã Đình không nói tiếng nào đã rời đi, Bàn Tử thật sự không có cách nào, tạm thời tìm một cô gái không hề có kinh nghiệm làm trợ lý cho Trường Tuế.
Trợ lý mới cũng họ Trương, tên là Trương Xảo Mộng, nhỏ hơn Trường Tuế ba tháng tuổi, trông còn gầy hơn cả Trường Tuế, làn da đen sạm, tóc buộc đuôi ngựa, đeo kính, cũng không trang điểm, ăn mặc cũng “giản dị” giống như Trường Tuế, áo phông trắng phối với quần jean, đi giày canvas và đeo túi vải bố.
Ngay cả tự mình giới thiệu cũng lắp ba lắp bắp, một câu tự giới thiệu bản thân ngắn ngủn cũng phải đẩy kính mắt ba lần, khuôn mặt màu lúa mì đỏ bừng lên.
Bàn Tử hơi áy náy nói với Trường Tuế: “Là tuyển tạm thời, làm người rất thành thật, cô cứ dùng tạm trước, tôi sẽ tiếp tục tìm trợ lý mới cho cô.”
Yêu cầu của Trường Tuế đối với trợ lý của mình không cao, cô cũng không cảm thấy cô trợ lý mới này có chỗ nào không tốt.
Hơn nữa, trợ lý mới này tích cực hơn Trương Nhã Đình rất nhiều.
Thấy Trường Tuế muốn đi lấy ba lô, cô ấy lập tức chạy qua đó: “Chị để em để em!” Sức lực cũng lớn, một tay nhấc chiếc ba lô lớn màu đen của Trường Tuế lên vác sau vai, lại xách thêm một vali hành lý khác của Trường Tuế, và cả đồ đạc của bản thân, không để Trường Tuế động tay xách theo vật gì.
Trường Tuế có chút không quen cô ấy gọi mình là chị.
“Gọi tên của tôi là được.”
“Được ạ, Khương, chị Khương.”
Trường Tuế: “…”