Trường Tuế không còn lòng dạ để quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, cô ấy cũng không hiểu rõ nội tình, hơn nữa quan hệ giữa cô và Tiêu Cát cũng không phải thân thiết đến mức độ đó.
Tiêu Cát đã nhờ lái xe của công ty đưa Trường Tuế về.
Sau khi Trường Tuế chào tạm biệt Tiêu Cát, cô lên xe về lại bệnh viện.
Ngồi trên xe cô mở WeChat ra xem, Khương Tô đã gửi tin nhắn thoại cho cô. Lúc đó trên xe còn có tài xế nên cô không tiện mở ra nghe, đợi đến lúc xuống xe, cô mới mở tin nhắn thoại của Khương Tô ra nghe.
“Ta biết có một người như vậy, chính là loại người mà làm ra mấy cái chuyện bàng môn tà đạo không muốn người khác biết ấy. Lá bùa này ta cũng từng nhìn thấy nó rồi, đại khái là khoảng chừng trăm năm trước thì phải. Thậm chí lúc đó hắn đã thách đấu với ta, hình như là bị phế rồi, mà cho dù không bị phế thì bây giờ chắc là cũng chết rồi. Có thể hắn ta đã truyền lại mấy thứ bàng môn tà đạo đó, ta nhớ rõ lúc đó bên cạnh hắn còn có một đồ đệ.”
“Nếu đúng là con gặp phải thứ đó thì cũng phải nên cẩn thận, ngay cả ta lúc đầu cũng phải bỏ rất nhiều công sức. Con còn kém xa ta nên phải cẩn thận một chút, không được coi thường, mất mạng chỉ là chuyện nhỏ, làm mất mặt ta mới là chuyện lớn.”
Đây là phong cách thường thấy của Khương Tô.
Trường Tuế dần dần cũng đã quen với điều đó, biết Khương Tô tuy mạnh miệng nhưng rất mềm lòng, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên thực tế lại cực kỳ bao che đồ đệ.
Cô ấy vẫn còn nhớ như in ngày đầu bước chân vào chùa Thanh Sơn, vì muốn bái nhập môn hạ của đại sư Tuệ Viễn, ở đó có một nhóm các tiểu hòa thượng khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi đều gọi một cô bé mười tuổi là tiểu sư thúc. Bọn họ đã sống trong chùa rất lâu rồi, lạnh nhạt thoát tục, đều rất vui vẻ tiếp nhận tiểu sư thúc tên là Trường Tuế này, nhưng trong đó có một tiểu hòa thượng chỉ lớn hơn cô hai tuổi nhưng trong lòng không phục, thường hay âm thầm bắt nạt Trường Tuế.
Mặc dù khi đó Trường Tuế đã ở bên cạnh Khương Tô hai năm, nhưng cô ấy vẫn rất thành thực. Hơn nữa cô lại vừa đến chùa Thanh Sơn, vì sợ phạm phải sai lầm sẽ bị đuổi đi nên bị ủy khuất cũng không dám tỏ ra tức giận, cũng không dám nói, so với mấy chuyện bắt nạt mà cô ấy đã từng bị ở trường học và cô nhi viện, thì mấy trò bắt nạt của tiểu hòa thượng trong chùa quả thật là không đáng kể.
Về sau Khương Tô biệt được sự việc đó vô cùng tức giận, bắt tiểu hòa thượng kia phải gặp ác mộng trong suốt nửa tháng liền, từ một chú tiểu mập mạp bị hành hạ trở nên gầy gò.
Đại sư Tuệ Viễn sau khi biết chuyện đã cố gắng thuyết phục bà ấy mấy câu, Khương Tô không chút khách khí lại còn mỉa mai: “Ta đưa con bé đến đây làm học trò của ông, còn dặn ông phải bảo vệ con bé, không phải đưa nó đến đây để rồi bị bắt nạt như thế. Con bé là do ta đưa về, muốn bắt nạt nó thì cũng chỉ có ta mới có thể bắt nạt được thôi. Nhưng nếu những người khác bắt nạt con bé thì khác gì tát vào mặt ta chứ. Ông không dạy được mấy tiểu hòa thượng này thì để ta thay ông dạy.”
Sư phụ Tuệ Viễn nghe vậy cũng không nói một lời nào.
Vào lúc đó, ông ấy đã là cao tăng đắc đạo nổi tiếng gần xa, nhưng ở trước mặt Khương Tô, lại phảng phất giống như tiểu sa di kia, chỉ có thể cười khổ niệm Phật mấy câu.
Nhưng cũng chính lần đó, Trường Tuế mới biết được, Khương Tô đối với cô ấy tốt đến như vậy.
Cho nên lúc này nghe thấy lời của Khương Tô, cô ấy nhếch miệng cười và viết lại: [ Con sẽ không để mất mạng, cũng không để mất mặt. ]
……
Trường Tuế đi đến phòng bệnh của Lưu Doanh, Lưu Doanh vẫn phải nằm trên giường suốt cả ngày.
Lưu Doanh ngoại trừ lúc đi vệ sinh, thời gian còn lại là nằm trên giường, cô ấy than thở với Trường Tuế là cô chưa bao giờ nằm một chỗ trên giường lâu như vậy.
Lúc cô ấy ở nhà thì cô ấy là lao động chính trong nhà, sau khi xuất đạo lại càng chăm chỉ hơn. Ngay cả khi không đi đóng phim, cô ấy cũng đi tham gia thử vai khắp nơi, không ngừng tìm kiếm cơ hội cho mình, dường như cô ấy không thể ngồi yên trong nhà mà không làm một việc gì khác.
Trường Tuế khuyên cô ấy nên hỏi mẹ cô một số việc, nhưng Lưu Doanh vẫn không hỏi được gì.
Còn về mẹ cô ấy, hỏi gì bà ấy cũng không biết, trong điện thoại bà ấy chỉ luôn miệng hỏi xem lúc nào thì Lưu Doanh có thể trở lại quay phim.
Lưu Doanh không nói gì với Trường Tuế về cha của đứa bé.
Trường Tuế cũng không hỏi nhiều về chuyện đó.
Giống như đứa bé này chỉ là con của một mình Lưu Doanh mà thôi.
Việc Lưu Doanh đang ở trong bệnh viện vẫn đang được giấu kín với bên ngoài, cũng may lúc đó mặc dù rất gấp nhưng cô ấy vẫn nhớ che kín mặt mình, hiện tại mọi người vẫn chưa biết đến chuyện này, cô ở đây vẫn rất an toàn.
“Nhưng tôi lại không sợ là người ngoài sẽ biết, dù sao việc tôi sinh con cũng không thể nào che giấu được, tôi chỉ sợ người trong gia đình biết chuyện.” Lưu Doanh nét mặt buồn rầu cười nói: “Bọn họ mà biết, chắc là tức đến chết, lúc đầu còn ép tôi phải nuôi dưỡng tiểu quỷ chính là để tôi có thể nhận được những công việc kiếm được nhiều tiền hơn. Ai mà ngờ được tôi bây giờ lại mang thai, sau này chắc chắn không có khả năng làm được nhiều việc nữa. Tôi cũng không sợ họ đến tìm tôi gây sự, chỉ sợ đứa bé trong bụng tôi bị ảnh hưởng thôi.”
Trường Tuế có vẻ khó hiểu: “Vì sao cô lại muốn có đứa bé này như thế?”
Theo quan điểm của cô, Lưu Doanh thà mạo hiểm nuôi dưỡng tiểu quỷ và bị cắn trả chính là hi vọng thành công trong sự nghiệp, nhưng bây giờ thảm đỏ thành công đã được trải sẵn, chỉ chờ cô bước lên, nhưng cô ấy vì muốn có đứa bé mà từ bỏ hết tất cả.
Lưu Doanh nhìn Trường Tuế mỉm cười nói: “Nhà tôi có tất cả năm người, tôi là con cả trong gia đình, phía dưới còn có một em gái và một đứa em trai. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy mình trên thế giới này như không có gốc gác gì. Tôi chỉ giống như chiếc lá rụng trên mặt nước, nổi trôi lơ lửng, “gia đình” của tôi có lẽ sẽ không đỡ chị dậy khi chị bị sóng đánh cho nghiêng ngả, không khéo họ lại muốn nhấn chìm tôi xuống nước.”
Cô nói rồi bất giác sờ lên bụng mình: “Nhưng sau khi biết mình có con, tôi có cảm giác như mình là cái cây có gốc, rễ cây ăn sâu vào đất và kết nối tôi với thế giới này một cách vững chắc hơn. Cuối cùng tôi đã có thể cảm nhận được sự ấm áp khi ánh mặt trời chiếu vào cơ thể mình và sự mát mẻ của những làn gió nhẹ thổi vào người, tôi có thể dừng lại và thư thả phơi mình trong nắng và đọc những cuốn sách mà mình yêu thích, cũng cảm thấy mình có thể chịu đựng được bất kỳ sự gian nan vất vả nào.”
Lưu Doanh nhìn Trường Tuế mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đứa bé chính là cái gốc của tôi.”
Sau khi nghe những lời nói với vẻ mặt vô cùng chăm chú, Trường Tuế lặng người trầm ngâm.
Cô ấy có lẽ hiểu được cảm giác này.
Lúc trước khi cô còn ở cô nhi viện, cũng đã từng trải qua cảm giác giống Lưu Doanh. Lúc đó trong đầu cô đều nghĩ rằng, nếu những người đó không bắt nạt cô thì thật là điều tuyệt vời, nếu như mình không nhìn thấy những thứ kỳ lạ đó thì càng tuyệt vời hơn, và giá như có người bằng lòng nhận nuôi cô thì chẳng có gì có thể so sánh được….
Trong lòng cô ấy chỉ có sự sợ hãi đến tột cùng, trên đời này cô ấy giống như một chiếc lá rơi giữa hư không, bị gió cuốn đi, về sau gặp được Khương Tô. Sau đó cô được đưa đến chùa Thanh Sơn, chùa Thanh Sơn chính là cội nguồn của cô, nơi kết nối chặt chẽ cô với thế giới này. Tại ngôi chùa Thanh Sơn đó, cô đã học được cách tươi cười, cách giận dữ, cách ngắm các bông hoa nở, cách ngồi trên một phiến đá loang lổ ánh nắng dưới bóng cây, vừa nghe tiếng ve kêu bên tai, lại vừa ngủ gà ngủ gật nghe sư phụ giảng thiền.
Trường Tuế không ngừng nhớ lại những hình ảnh xa xưa đó.
Hạ Luật thì sao nhỉ?
Liệu anh ta có gốc rễ để kết nối với thế giới này hay không?
…..
Lưu Doanh đã ngủ từ trưa đến tận chiều, nhờ có bùa an thần mà Trường Tuế cho cô, cô ấy đã ngủ rất ngon giấc, nên tối đến đã không còn cảm thấy buồn ngủ. Hiện tại đối với Trường Tuế, cô ấy đã sinh ra cảm giác ỷ lại, cứ muốn nói chuyện với Trường Tuế không muốn đi ngủ.
Cô ấy cũng không phải là một người nói nhiều, nhưng trước mặt Trường Tuế, cô ấy dường như có vô số chuyện muốn nói.
Cuối cùng đồng hồ đã điểm mười hai giờ, Tiểu Mẫn phải đứng lên mà nghiêm khắc nhắc nhở Lưu Doanh là đã quá muộn rồi.
“Chị Lưu Doanh cho dù vẫn chưa buồn ngủ, nhưng phải để Trường Tuế còn đi xe về nữa chứ.”
Lưu Doanh lúc này mới ngượng ngùng để Trường Tuế ra về.
Trường Tuế nói lời tạm biệt với cô ấy, từ chối để Tiểu Mẫn tiễn cô, và một mình rời khỏi bệnh viện.
Hôm nay trời nóng vô cùng, cho dù có gió, nhưng là làn gió nóng hừng hực, gió thổi vào mặt và làm cho những sợi tóc kết dính vào nhau, khiến người ta phải nhíu mày. Đến lúc này trong làn gió thổi qua mới mang theo một chút mát mẻ.
Trường Tuế đi bộ sang bên đường, con đường lớn trống vắng không một bóng người, ban ngày xe cộ tấp nập, nhưng giờ này tất cả đều đã trở về nhà.
Cô mặc cả bộ đồ đen, đút hai tay vào túi quần, đứng lặng yên dưới gốc cây bên đường một lúc.
Những người đi trên đường ngang qua nhìn thấy Trường Tuế đang đứng dưới gốc cây, lúc đầu cảm thấy rất lạ, sau đó kinh ngạc, bộ áo quần màu đen càng làm cho khuôn mặt trắng như tuyết của cô ấy càng thêm nổi bật lên, và ánh mắt lạnh lùng dường như đang ngưng đọng lại cũng rất thu hút người khác.
Không biết đã qua bao lâu, Trường Tuế vẫn đang đứng dưới gốc cây kia không hề nhúc nhích cuối cùng cũng đã nhấc bước đi.
Cô ấy đột nhiên nhớ đến Hạ Luật.
Và cô ấy muốn gặp anh ấy.
……
Trường Tuế đến công viên nhỏ bên cạnh khách sạn của đoàn làm phim, sau đó gọi điện cho Hạ Luật.
Vào buổi sáng sau khi thức dậy, cô ấy đã gọi điện cho Hạ Luật, nhưng anh ấy không nghe máy.
Chuông điện thoại vang lên mấy giây, nhưng anh ấy vẫn không nghe máy.
Hôm nay sao anh ấy lại đi ngủ sớm như vậy chứ?
Trường Tuế ngồi trên băng ghế dài và kiên nhẫn chờ đợi.
Ngay khi cô ấy định tắt máy thì bên kia anh ấy mới nhấn nút nghe máy.
Khóe miệng bất giác cong lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Hạ Luật. Em đang ở công viên nhỏ bên cạnh khách sạn, anh có thể đến đây gặp em một chút được không vậy? Em muốn gặp anh.”
Những lời này của cô rất tự nhiên, giống như cô thực sự muốn gặp Hạ Luật thì nhất định là Hạ Luật sẽ đi gặp cô ấy.
Bên kia điện thoại bỗng im lặng trong chốc lát.
“Khương Trường Tuế.” Hạ Luật gọi tên cô ấy.
Trường Tuế sửng sốt một lúc, đây là lần đầu tiên Hạ Luật gọi tên cô, nhưng cô lại có linh tính không lành.
Quả thật là như vậy, câu tiếp theo sau khi gọi tên cô chính là: “Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Trường Tuế trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng, cô hỏi lại theo bản năng: “Vì sao chứ?”
Tối hôm qua chẳng phải vẫn còn rất tốt đó sao?
Đầu bên kia, điện thoại của Hạ Luật im lặng trong khoảng hai giây, sau đó ngữ khí bình tĩnh lại lãnh đạm nói: “Bởi vì tôi cảm thấy cô rất phiền phức.”
Trường Tuế lại càng sững sờ hơn.
Hạ Luật đứng trong phòng, ngón tay vô thức nắm chặt điện thoại di động, anh ấy cụp mắt nhìn xuống dưới, che đi tất cả cảm xúc trong mắt, nói tiếp bằng giọng bình tĩnh và lạnh lùng: “Ban đầu tôi cũng có chút tò mò, muốn xem thử cô sẽ quấn lấy tôi trong bao lâu nên vẫn để mặc cho cô gọi điện cho tôi. Nhưng bây giờ tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, tôi không hề muốn nghe những lời nhàm chán kia thêm chút nào nữa, và cũng không muốn biết cô đã ăn uống như thế nào và làm những việc gì. Dừng ở đây nhé, sau này đừng gọi điện làm phiền tôi nữa.”
Tâm trạng của Trường Tuế vẫn rất bình tĩnh, trong lòng cô không ngừng suy nghĩ, đây dường như là câu nói dài nhất mà Hạ Luật nói với cô ấy.
Cô ấy im lặng một lúc, giọng bình tĩnh nói: “Được rồi. Em hiểu rồi.”
Hạ Luật mím chặt môi, vuốt tóc về phía sau, thẳm sâu trong đôi mắt hoàn toàn tĩnh lặng và mờ mịt.
Trường Tuế nói tiếp: “Nhưng những lời này, em muốn anh nói trực tiếp với em.”
Hạ Luật lạnh lùng nói: “Không cần thiết.”
Trường Tuế nói: “Em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, em sẽ đợi anh ở đây cho đến khi anh đến.”
Hạ Luật nói: “Tùy cô.”
Điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Trường Tuế cũng không gọi lại, cô cất điện thoại di động đi, vơ lấy cái túi che trên đùi để tránh bị muỗi đốt, trước mặt dưới ánh đèn đường mờ ảo, từng bầy muỗi không ngừng lượn quanh, nơi này đúng là ổ muỗi, may mắn là cô đang mặc áo dài tay và quần dài.
Những lời mà Hạ Luật vừa mới nói, một chữ cô cũng không tin.
Bản thân cô ấy cảm thấy mình rất đáng yêu và không hề khó chịu chút nào, vì vậy khi Hạ Luật nói cô ấy phiền phức, cô hoàn toàn không nghĩ vậy.
Trường Tuế không bao giờ thiếu sự kiên nhẫn và chờ đợi.
Chính ở chùa Thanh Sơn là nơi đã giúp cô ấy rèn luyện được tính kiên nhẫn này, mỗi sáng sau khi thức dậy vệ sinh cá nhân xong liền đến chánh điện cầu niệm kinh, có khi niệm kinh đến tận trưa mới kết thúc, có lúc vừa niệm kinh vừa ngủ gật, bị sư trụ trì dùng thước gõ vào đầu mới tỉnh lại, ở chùa, làm việc gì cũng phải kiên nhẫn. Vào những ngày hè oi bức, vẫn thường ngồi dưới gốc cây nghe sư trụ trì thuyết giảng Phật pháp, ngồi nghe cả ngày trời như vậy, đó không phải là sự kiên nhẫn mà người bình thường có được.
Trường Tuế ngồi trên một băng ghế dài ở công viên nhỏ bên cạnh khách sạn và kiên nhẫn chờ đợi.
Đã gần một giờ sáng, trong công viên nhỏ không có ai khác ngoài cô ấy, lác đác trong những bụi cỏ phát ra một vài ánh đèn mờ ảo, từ đằng xa nhìn lại, chỉ cảm thấy một không gian tối đen như mực vô cùng khủng bố. Nếu đổi lại là những cô gái khác, chắc chắn sẽ không dám ngồi ở đây đợi lâu như vậy, lại còn có những con muỗi đáng ghét, nó cắn vào gò má của cô ấy, bị sưng lên thành một nốt nhỏ và ngứa ngáy khó chịu.
Trường Tuế đã ngồi đợi ở đây một tiếng, từ lúc một giờ sáng đến bây giờ đã là hai giờ sáng, cô ấy vẫn còn kiên nhẫn ngồi chờ, đã cảm thấy buồn ngủ và muốn đi ngủ.
Cho dù là một loại pháp thuật nhỏ như chiêu hồn cũng làm tiêu hao không ít tinh lực của cô, lúc này trên người cô ấy đã bị muỗi đốt đến sáu bảy nốt đỏ, trên mặt lại còn thêm một nốt đỏ nhỏ, nhưng bây giờ nó đã phồng to bằng ngón tay, cô ấy không chịu được ngứa liền gãi gãi liên tục mấy cái, cảm thấy nó đã bị sưng phồng lên.
Cô liếc mắt nhìn về phía khách sạn, lúc này thỉnh thoảng vẫn có người ra vào, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Luật.
Cô nặng nề ngáp một cái, sau đó cầm điện thoại lên xem, đã hơn hai giờ sáng rồi.
Chẳng lẽ Hạ Luật đã ngủ rồi sao?
Trường Tuế ai oán nghĩ thầm.
Nếu biết sớm sẽ đợi lâu như vậy, có lẽ cô ấy đã mang theo kem chống muỗi và một chiếc chăn bông mỏng..
Dù sao thì cô ấy vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ rời đi.
Cô ấy đã nói, sẽ chờ đến lúc anh ấy đến, nhưng nếu anh ấy không đến thì…
Vậy thì cô sẽ đợi đến ba giờ sáng, nếu như anh vẫn không đến thì cô sẽ đi lên gõ cửa phòng anh.
Chớp mắt đã ba giờ sáng, Trường Tuế ngồi trên băng ghế dài, hai mắt nhắm nghiền lại, thân hình lung lay đến sắp ngã.
Hạ Luật bước ra khỏi khách sạn đi về phía công viên nhỏ, xa xa nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên băng ghế, đầu hướng lên trời, nửa người trên lắc qua lắc lại.
Hạ Luật nhìn thấy hình ảnh đó hơi nhói lòng, những cảm xúc kỳ lạ lại dâng trào khiến lồng ngực anh co thắt lại.