Hồi đầu lúc Khương Tô nhặt được Trường Tuế đem về nuôi, chỉ là do lúc đó bà ấy nhất thời mềm lòng mà thôi, cũng giống như lúc trước nhặt lão Tôn đem về nhà vậy. Đến lúc đem về nhà tắm rửa sạch sẽ, mới phát hiện ra Trường Tuế có thiên phú dị bẩm.
Khi đó Khương Tô mới nảy ra ý định thu đồ đệ.
Đương nhiên, người muốn bái bà làm sư phụ từ cổ chí kim không biết có bao nhiêu người, nhưng bà sống ngàn ngàn vạn vạn năm qua chỉ thu một đồ đệ duy nhất, chính là Trường Tuế.
Theo như lời bà mà nói thì Trường Tuế sinh ra chính là để dành cho công việc này, là ông trời bưng chén cơm lên để sẵn vào trong miệng cô ấy.
Chiêu hồn tính ra cũng không phải là một thuật pháp cao siêu gì, nhưng về cơ bản, cách chiêu hồn của Khương Tô cùng với những cách chiêu hồn khác có bản chất không giống nhau.
Thuật pháp chiêu hồn truyền thống thường được thực hiện qua hai cách, một là mời nhập xác.
Cách này là cách phổ biến ở những bà đồng bình thường ở vùng nông thôn bởi vì cũng dễ dàng lừa gạt nhất. Người thực hiện nhất định phải là âm thể, nếu là giả làm bà đồng thì dựa vào kỹ năng diễn xuất, nhưng nếu như thực sự mời quỷ nhập vào người thì đối với thân thể bà đồng sẽ không tránh khỏi những ảnh hưởng không tốt tạo thành.
Cho nên những người thực sự có bản lĩnh có khả năng mời quỷ nhập vào thân cũng không thường xuyên dùng cách này.
Cách còn lại, thì bên ngoài lại thường gọi là chiêu hồn.
Những hồn ma đã tiến vào địa phủ thường không dễ dàng bị triệu ra đến. Người thực hiện sẽ thông qua việc dùng phương pháp để mở lối đi xuống địa phủ, nếu muốn chiêu mộ được hồn ma từ địa phủ thì cần phải thông qua một loạt những “thủ tục”, mà người thực hiện chính là làm những thủ tục đó của địa phủ.
Hơn nữa sau khi được chiêu hồn, hồn ma không thể ở lại dương gian quá lâu bởi vì dương khí của người sống sẽ dễ dàng va chạm với âm khí của hồn ma.
Mời nhập xác tức là người thực hiện phải đem mình làm “vật chứa” thì có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức. Những người không thể sử dụng bản thân làm vật chứa thì phải chuẩn bị rất nhiều “thủ tục” mới có thể để hồn ma lưu lại dương gian trong một thời gian.
Đây đều là những con đường “hợp pháp”. Mà cách mà Khương Tô dùng lại càng giống như là một con đường “bất hợp pháp”, không cần phải làm đủ loại thủ tục của địa phủ mà hồn ma lại có thể lưu lại ở dương gian một thời gian dài hơn, có thể để cho người sống tiếp xúc được với hồn ma bằng cách áp chế dương khí của họ.
Khương Tô là một người nằm ngoài lề của thiên đạo, không phải người không phải quỷ, không phải thần cũng không phải yêu, rất nhiều thuật pháp đều là do bà tự sáng tạo ra, người bình thường không thể học được, mà nếu có học cũng không thể sử dụng nó.
Nhưng Trường Tuế thì lại khác.
Cô dường như được ông trời đặc biệt sáng tạo ra, không chỉ có thiên phú cao mà quan trọng nhất là những cái mà người bình thường học không được, hay không sử dụng được thì cô ấy lại có thể học được và sử dụng được.
Còn là học được rất nhanh là đằng khác.
Những lá bùa phức tạp, mỗi loại là một hình vẽ khác nhau, cho dù là Khương Tô cũng phải mất rất nhiều năm mới có thể luyện đến mức chỉ cần nâng bút lên liền có thể vẽ được rành mạch lưu loát.
Nhưng Trường Tuế lại có thể ghi nhớ lại hình dạng và cấu tạo của lá bùa rất nhanh, lại qua mỗi ngày luyện tập, rất nhanh đã có thể cầm bút lên vẽ ra được lá bùa đó.
Khương Tô đôi khi phải thừa nhận rằng Trường Tuế có thiên phú cao hơn so với bà, cô cũng chăm chỉ hơn. Bà chỉ dựa vào việc bản thân đã sống đủ lâu nên đã tích lũy được một nội tình khổng lồ đồ sộ, mà Trường Tuế chỉ thuần tuý dựa vào thiên phú của bản thân cùng với sự chăm chỉ mới có thể đi đến một bước này.
Những gì mà bà mất mấy trăm năm mới có thể học được thì Trường Tuế chưa tới hai mươi tuổi đã có thể nắm giữ rồi.
Chiêu hồn tuy không thể nói là một thuật pháp quá khó, nhưng khi Trường Tuế được mười hai tuổi đã làm được lần chiêu hồn đầu tiên. Về lĩnh vực này, đại khái có thể nói cô chính là thiên tài trong số các thiên tài.
Đại khái là trời cao đố kỵ anh tài nên cô mới gặp phải đại tai ương năm hai mươi tuổi.
Năm mười hai tuổi Trường Tuế đã chiêu hồn thành công, năm nay cô ấy mười chín tuổi, thuật pháp cũng càng ngày càng điêu luyện.
Cô chỉ để cho một mình bà cụ Đường đứng quan sát, còn những người khác đều bị đuổi ra khỏi phòng.
Đối với Trường Tuế, chiêu hồn chẳng qua là một công việc mà cô hay làm nên đã quen tay, cô thuần thục bố trí xong hiện trường, cuối cùng gọi tất cả những người ở bên ngoài đang muốn gặp ông cụ Vương tiến vào, cả một phòng toàn người đứng chen chúc.
Trường Tuế gật đầu, ngoại trừ bà cụ Đường, còn lại tất cả mọi người đều được nhận một viên thuốc màu đen.
“Cứ nhai rồi nuốt xuống.”
“Có phải đây là thuốc gây ảo giác không?” Vương Thư Dao vẫn còn chần chờ.
Diêu Việt là người đầu tiên bỏ viên thuốc vào miệng.
Trường Tuế dùng ánh mắt tán thưởng nhìn anh rồi nói với anh ta: “Nhai nát rồi nuốt xuống.”
Diêu Việt nhìn cô, ngoan ngoãn nhai nát, chịu đựng vị đắng trong khoang miệng rồi nuốt xuống.
Thấy Diêu Việt đã ăn xong, những người khác cũng lần lượt đem viên thuốc bỏ vào miệng nhai nát rồi nuốt xuống.
Trường Tuế cầm lấy một lá bùa có ghi tên tuổi ngày tháng năm sinh của ông cụ Vương rồi tiện tay vung lên, ngay lập tức lá bùa kia liền bốc cháy.
Cháu gái ngoại của bà cụ Đường lập tức phát ra một tiếng kêu sợ hãi đầy thán phục.
Cháu trai của bà cũng rất ngạc nhiên.
Ánh mắt Diêu Việt sáng rực nhìn chằm chằm vào sườn mặt Trường Tuế. Được ngọn lửa chiếu sáng, khuôn mặt cô càng lộ ra vẻ thần bí mỹ lệ.
Lá bùa bốc cháy được ném vào trong lư hương, rồi lại ném vào đó một nắm tóc mà ông cụ Vương lúc còn sống đã tặng cho bà cụ Đường làm kỷ niệm. Nhúm tóc nhanh chóng bốc cháy, hoá thành từng đợi khói bốc lên, không khí trong phòng lập tức phảng phất mùi khen khét.
Ánh nến mờ ảo.
Trong vòng tròn khói màu xám bốc lên, một bóng đen dần dần hiện ra.
Cả căn phòng yên tĩnh đến lặng người.
Ngoại trừ Trường Tuế, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi..
Bà cụ Đường run giọng gọi: “Giản Cầu?”
Bà vừa nói vừa đưa tay ra phía trước, giống như muốn chạm vào nó.
Trường Tuế kịp thời đưa tay ra ngăn bà cụ lại: “Chỉ được phép nói chuyện thôi, bà không được đụng vào đâu ạ.”
Lúc này bóng đen dần dần lộ rõ, dần dần hiện ra từng hình dáng cụ thể, chính là ông cụ Vương đã qua đời mấy năm nay.
“Ông ngoại!” Bé gái nhỏ kêu lên.
Trong mắt ông cụ Vương bây giờ không còn một ai khác, chỉ có bà cụ Đường. Ông ấy chăm chú nhìn vợ mình và cất giọng ấm áp gọi: “Văn Hàm.”
Bà cụ Đường hai mắt rưng rưng ngấn lệ, nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời.
“Tại sao bà khóc thế? Đừng có quá thương tâm. Cuộc sống của tôi ở dưới đó cũng không khác gì so với ở dương gian cả, đặc biệt là bữa nay lão Dương cũng đã xuống dưới này bầu bạn nên tôi cũng không quá tịch mịch nữa. Tôi đã nhận được tất cả những lá thư bà gửi xuống cho tôi, chỉ là không có cách nào hồi âm thôi.” Ông cụ Vương ôn tồn lễ độ, trên mặt còn mang theo nụ cười yếu ớt.
Bà cụ Đường chỉ biết bật khóc mà thôi.
Ông cụ Vương lúc này mới có thời gian nhìn lại những người đang đứng đầy trong căn phòng, đúng là có một chút bất đắc dĩ: “Tại sao tất cả đều ở đây thế này?”
Trong phòng nhất thời người gọi ba, người gọi ông nội, người gọi ông ngoại loạn cả lên.
Trong số tất cả mọi người, Vương Thư Dao là người khóc dữ dội nhất.
“Từ từ từ từ, lần lượt từng người nói, ông không nghe được mọi người nói cái gì hết.” Ông cụ Vương tính tình rất tốt nói xong, rồi lại nhìn Trường Tuế nói một cách ôn hoà: “Thì ra người mà lão Dương nói chính là cô gái nhỏ này đây, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có một bản lĩnh khiến cho người ta phải thán phục, thật sự là đáng ngưỡng mộ.”
Bà cụ Đường lúc này mới có thể cất tiếng nói, giọng nức nở nói: “Giản Cầu, ông đoán xem cô ấy là ai?”
Ông cụ Vương lúc này mới chăm chú nhìn Trường Tuế, có vẻ không chắc chắn nên chần chừ nói: “Nhìn có vẻ hơi quen mắt.”
Bà cụ Đường lập tức nói: “Cô ấy chính là đồ đệ của Khương Tô.”
Ông cụ Vương nghe bà cụ Đường nói xong lập tức giật mình: “Thì ra là thế, trách không được cô ấy còn trẻ như thế mà đã có bản lĩnh thế này.”
Trường Tuế liền nở nụ cười, nói: “Ông Vương, thời gian của ông ở đây cũng không nhiều đâu, hương cháy hết là ông phải rời đi rồi nên cháu sẽ không làm chậm trễ thời gian của ông cùng với người nhà ôn chuyện nữa.”
Trường Tuế nói xong bước ra khỏi phòng, tay cô cầm lấy một lá bùa dán trên cửa rồi bước xuống lầu tìm Tiêu Cát.
Thấy cô ấy bước xuống, Tiêu Cát đứng dậy hỏi cô mọi việc có thuận lợi hay không.
Trường Tuế nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Cát lại trở nên do dự, có vẻ muốn nói lại thôi.
Trường Tuế cũng không chủ động hỏi chỉ giả vờ như mình không biết gì hết.
Cuối cùng Tiêu Cát vẫn không nhịn được mà cất giọng hỏi: “Trường Tuế, chuyện hôm đó cô hỏi tôi có phải là có ý gì khác không?”
Trường Tuế hỏi lại: “Gì cơ?”
Sắc mặt Tiêu Cát cứng đờ, ngập ngừng nói: “Hôm đó cô đã hỏi tôi rằng nếu như chồng tôi phản bội, tôi sẽ làm như thế nào, cô hỏi câu như thế liệu có phải là ….”
Trường Tuế ngắt lời cô: “Chị Cát, tôi cũng không biết làm thế nào để trả lời cho cô. Nếu cô thực sự tin chồng mình thì hãy tiếp tục kiên định tin tưởng anh ta, còn nếu cô đã bắt đầu nghi ngờ, thì cái mầm mống hoài nghi này sẽ chỉ nảy mầm càng ngày càng lớn.”
Tiêu Cát là một người thông minh, nghe xong những lời mà Trường Tuế nói chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, dường như không thở nổi.
Mặc dù thái độ hôm đó của Dương Kiệt đã trấn an cô và làm cô tạm thời yên lòng.
Nhưng cô vẫn không thể khống chế được chính bản thân mình, tựa như Trường Tuế đã nói, mầm móng hoài nghi một khi đã được gieo xuống, sẽ chỉ càng dài càng lớn mà thôi.
Cô không thể không chú ý đến nhất cử nhất động của Dương Kiệt.