Một cuộc điện thoại.
Một lần về trễ.
Đôi khi còn lộ ra vẻ thiếu tự nhiên.
Cũng khiến cho cô sinh lòng hoài nghi.
Nhưng cho tới bây giờ, cô cũng chỉ đều là hoài nghi mà thôi, chẳng làm gì cả, nhưng một khi hạt giống nghi ngờ đã bén rễ trong lòng cô, càng ngày càng đâm sâu xuống, ngày càng phát triển lớn mạnh, cơ hồ ép đến mức cô không thể thở nổi.
Có lẽ đã đến lúc phải làm điều gì đó.
Cô ấy nói có việc cần đi trước.
Trường Tuế không giữ cô ấy ở lại, nhìn cô ấy vội vàng rời đi.
Diêu Việt là người đầu tiên bước xuống lầu.
Mắt Trường Tuế liếc xuống đồng hồ thấy thời gian còn chưa hết, đồng thời nghe thấy tiếng khóc nức nở vẫn còn vang lên ở trên lầu, đoán là ông cụ Vương và bà cụ Đường muốn ở một mình với nhau trong phòng nên đã đuổi hết mọi người ra ngoài.
Diêu Việt đi tới, trên bàn lúc này là một đống vỏ dưa hấu đã ăn hết, đều là cô ăn. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, tóc hai bên vén ra phía sau tai lộ ra một khuôn mặt trắng nõn mềm mại. Trên khóe miệng còn dính mấy vệt nước dưa hấu màu đỏ đã khô lại, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, lộ ra một nét trẻ con ngây thơ đáng yêu.
Diêu Việt lúc này mới ý thức được rằng cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ vừa mới trưởng thành, còn nhỏ hơn anh ta cả mấy tuổi.
Anh ta làm quen với bạn gái không bao giờ nhìn vào số tuổi. Một vài người thì hơn tuổi anh ta, một vài người ít tuổi hơn, nhưng cho dù họ có ít tuổi hơn, trẻ hơn anh cũng chưa bao giờ có thể nhìn họ mà liên hệ với hai chữ “ngây thơ” được. Tất cả những người đó đều thích trang điểm, thích quần áo đẹp, thích túi, thích tiền.
Anh ta không hề cảm thấy đó là khuyết điểm hay điểm xấu gì, anh ta cũng thích bạn gái mình ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhưng có vẻ như Trường Tuế đang ngồi trước mặt anh lúc này có vẻ đặc biệt hơn một chút.
Cô ấy dường như ỷ vào vẻ đẹp trời sinh của mình cho nên cũng không bao giờ để ý đến việc ăn mặc trang điểm gì cả. Chỉ có lần đầu tiên ở trong cửa hàng đó cô làm anh ta kinh diễm khi mới chỉ thoáng nhìn qua bởi vì cô mặc một cái váy rất đẹp, còn lại mấy lần khác khi gặp cô, cho dù là cùng với Hoắc Vân Khai hẹn hò, cô vẫn ăn mặc rất giản dị, khuôn mặt mộc mạc chẳng thèm trang điểm.
Làn da của cô rất trắng, lông mày tinh tế nhàn nhạt nhưng đôi mắt của cô lại đen nhánh, lông mi lại vừa dài vừa dày càng làm nổi bật một đôi mắt đặc biệt sâu thẳm.
Mà chuyện xảy ra hôm nay càng khiến cho anh ta muốn đi tìm tòi nghiên cứu thử xem trong đôi mắt kia rốt cuộc ẩn giấu những chuyện gì.
Trường Tuế có chút nghi hoặc nhìn anh ta, không hiểu vì sao anh ta cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.
Diêu Việt chỉ chỉ khóe miệng của mình, ý bảo với cô rằng “Khóe miệng cô có dính thứ gì đó.”
Trường Tuế tiện tay sờ lên thử nói cảm ơn một tiếng rồi lại tiếp tục ăn.
Diêu Việt muốn nói chuyện với cô nhưng lại không biết phải nên bắt đầu như thế nào.
Trong cuộc đời của anh ta dường như chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy. Trong lòng anh tràn ngập chờ mong, muốn cùng một cô gái nói chuyện nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào. Mấy lời thoại được diễn luyện nhiều lần ở trong lòng nhưng lại tìm không được câu thích hợp nhất, sợ rằng nó quá phù phiếm, sợ rằng khi anh nói ra sẽ khiến cho cô phải chán ghét.
Lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ khi sinh ra, Diêu Việt lại cảm thấy thật khẩn trương.
Trường Tuế đột nhiên nhìn về phía anh, một đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn anh: “Anh có chuyện gì muốn nói à?”
Diêu Việt bất ngờ không kịp chuẩn bị, tim đập thình thịch, đầu óc nóng lên rồi nhanh chóng thốt lên: “Gần đây Vân Khai thế nào rồi?”
Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền cảm thấy ảo não.
Tại sao anh lại nhắc tới Hoắc Vân Khai vào lúc này chứ?
Nhiệt huyết mới bốc lên một trận ở trong ngực nhanh chóng lạnh đi một nửa.
Ai ngờ Trường Tuế lại nhìn anh với vẻ kỳ quái hỏi lại: “Không phải anh là bạn của Hoắc Vân Khai à? Sao anh lại hỏi tôi?”
Diêu Việt chỉ có thể kiên trì tiếp tục: “Tại mấy bữa nay tôi rất ít gặp anh ta.”
Lời này cũng không phải là lời nói dối. Mấy bữa nay anh ta đang cố ý tránh mặt Hoắc Vân Khai bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy Hoắc Vân Khai thì anh ta sẽ nghĩ đến cô.
Thấy Trường Tuế không hề có phản ứng gì đặc biệt, Diêu Việt bỗng nhiên lơ đãng nói: “Vân Khai mấy bữa nay có vẻ như cũng đã thu bớt tính tình lại rồi. Trước kia trong đám bạn chúng tôi, anh ta là người biết cách ăn chơi nhất. Năm ngoái còn có một cô gái vì muốn tìm anh ta mà gọi điện tới tìm tôi nữa đấy.” Anh ta vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Trường Tuế, đồng thời cũng tự cảm thấy chán ghét bản thân, nhưng anh ta lại không thể khống chế nổi chính mình.
Tuy nhiên, phản ứng của Trường Tuế lại làm anh ta thất vọng.
Cô thậm chí dường như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục ăn.
Nhưng điều khiến cho Diêu Việt cảm thấy tuyệt vọng chính là, cho dù nhìn thấy cô ăn cái gì anh ta đều có cảm giác thật tự nhiên không hề làm bộ, lại còn đáng yêu như vậy nữa.
Diêu Việt cảm thấy mình như phát điên luôn rồi.
Anh chưa bao giờ trải qua tình trạng như thế này bao giờ, đối với một người mà trở nên mê muội đến như vậy, nhìn cô mà thấy cái gì cũng tốt hết.
Ngay cả hai hàng lông mày thưa thớt của cô cũng cảm thấy thật đáng yêu.
Cô liếc nhìn anh, trái tim anh liền nhảy lên đập thình thịch.
Giống như là đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Anh nhìn chằm chằm Trường Tuế, theo bản năng muốn lấy ra một điếu thuốc. Nhưng vừa chạm đến hộp thuốc lá lại thu tay lại thật nhanh.
Anh không thể hút thuốc trước mặt cô được, cô sẽ chán ghét anh mất.
Khi anh ý thức được rằng anh không muốn thể hiện bất cứ hành vi nào có khả năng khiến cô cảm thấy chán ghét anh ở trước mặt cô, Diêu Việt cảm thấy rằng mình đã hoàn toàn xong đời rồi.
Một người thiếu niên từ trên lầu bước xuống, mắt hơi đỏ hoe. Cậu ta trực tiếp đi tới, gọi một tiếng anh rồi ngồi xuống bên cạnh Trường Tuế.
“Này, cô tên là gì thế?” Vẻ ái mộ của người thiếu niên hiện rõ trên khuôn mặt cậu ta.
Diêu Việt không nghĩ tới cơ hội mà mình có thể đơn độc ở chung một chỗ với Trường Tuế bị phá vỡ nhanh như vậy, mà thiếu niên ngồi ở vị trí bên cạnh Trường Tuế một cách vô cùng tự nhiên không hiểu sao cũng làm anh ta cảm thấy tức giận.
Trường Tuế nhìn cậu ta, thấy bộ dạng cậu ta đẹp trai, liền mở miệng nói: “Khương Trường Tuế.”
“Trường Tuế sao? Viết như thế nào vậy?” Thiếu niên hỏi tiếp.
“Sống lâu trăm tuổi ấy.” Trường Tuế nói.
Người thiếu niên bị cô chọc cười.
Cậu ta không hề nhận ra ánh mắt ghen tỵ của Diêu Việt đang bắn tới.
“Tôi tên là Vương Tư Quảng. Tư là phong tư nhã nhặn ấy. Còn Quảng là Quảng Đông.” Vương Tư Quảng nói: “Bây giờ tôi đang học năm nhất trường đại học thành phố Bắc, còn cô thì sao?”
Trường Tuế nói: “Tôi không đi học.”
Vương Tư Quảng sửng sốt một chút rồi nói: “Thật hâm mộ.” Rồi nói tiếp: “Vậy lúc nào cô có thời gian rảnh tôi dẫn cô đi dạo quanh trường chúng tôi nhé. Căn tin trường chúng tôi ăn ngon có tiếng đấy.”
Trường Tuế thuận miệng đáp ứng cho có lệ: “Được.”
Vương Tư Quảng lập tức lấy điện thoại di động ra: “Vậy chúng ta thêm WeChat đi.”
Diêu Việt mắt thấy Trường Tuế đã lấy điện thoại di động ra đã cảm thấy ghen tỵ đến nổi điên rồi, anh ta lạnh lùng ngắt lời:
“Vương Tư Quảng, còn cô bạn gái nhỏ của cậu thì sao? Định giải quyết thế nào đây?”
Vương Tư Quảng sửng sốt, sau đó vội vàng liếc mắt nhìn Trường Tuế, trong lòng hoảng hốt một chút rồi vội vàng nói: “Anh, anh nói gì vậy chứ! Em có bạn gái lúc nào? Đó chỉ là bạn cùng lớp của em thôi.” Khuôn mặt cậu ta ửng đỏ, nói thì thầm giống như đang cố nói cho Trường Tuế nghe được: “Tôi chưa bao giờ có bạn gái đâu.”
Diêu Việt lạnh lùng nói: “Nhưng mà cô ấy có bạn trai rồi.”
Vương Tư Quảng ngây ngẩn cả người.
Trường Tuế cũng sững sờ, lập tức cô liền phản ứng kịp, chắc là anh ta vẫn còn tưởng rằng cô là bạn gái của Hoắc Vân Khai. Cô đang muốn mở miệng giải thích thì ba của Vương Tư Quảng từ trên lầu bước xuống nói: “Cô Khương, mẹ của tôi mời cô lên lầu.”
Trường Tuế rút khăn giấy lau tay sạch sẽ rồi mới đứng dậy bước tới.