Chương 20
"Còn tôi, không đến công ty, cũng không thể trông chừng anh ta bất cứ lúc nào, tôi cũng lười để ý. Tiên cô à, có cách nào mà khổ một lần nhàn nhã cả đời không?"
Khương Tô uống một hớp trà, híp mắt cười: "Có thì có đấy, chỗ tôi có cổ mà Miêu Cương dùng, cũng có bùa của Đạo gia, còn có một vài thủ đoạn cỏn con khác, tất cả đều có thể khiến ông chủ Trương một lòng một dạ với bà. Có điều, bà Trương thật sự cần ông chủ Trương như một con rối không có linh hồn mặc bà sắp xếp sao?"
Bà Trương hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi uống một hớp trà, giống như đang do dự, hàng lông mi giả nhấp nháy, sau một lúc mới nói: "Thôi thì tạm thời bỏ qua vậy."
Sau đó lại uyển chuyển đổi chủ đề khác.
Khương Tô cầm tách trà lên, hàng lông mi dày như quạt rũ xuống in bóng trên đôi mắt, trong mắt cô lóe lên một tia sáng.
Không phải cô không muốn moi tiền của bà Trương, nhưng cô muốn củng cố bà Trương thành khách hàng cố định của mình hơn, muốn vậy thì không thể vì lòng tham nhất thời mà cắt đứt con đường tiền tài sau này, với mối quan hệ của bà Trương, ở Thành Bắc này, bà ta có thể mang đến cho cô một lượng khách hàng mới cuồn cuộn không ngừng.
Hai người hàn huyên một buổi trưa, quan hệ đã dần trở nên thân thiết hơn, cách xưng hô giữa hai người cũng đổi từ bà Trương và tiên cô thành chị Triệu và Khương Tô.
"Vậy nếu cô rảnh thì cứ đến nhà chơi bất cứ lúc nào." Bà Trương tiễn Khương Tô lên xe, sau đó dịu dàng nói: "Có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."
"Được rồi, chị Triệu." Khương Tô mím môi mỉm cười.
"Tiểu Bàn, lái xe đi." Bà Trương nói với tài xế.
Tài xế lập tức khởi động xe, đưa Khương Tô trở về.
——
Chuyện lần này, thân phận của Khương Tô có thể nói là được lan truyền tam sao thất bản.
Có người nói Khương Tô là con gái của ông Tôn, cũng có người nói Khương Tô là con gái do tình nhân của ông Tôn sinh, bây giờ tình nhân của ông ấy chết rồi, cho nên phó thác cô cho ông Tôn.
Nhưng mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu trước chuyện Khương Tô và ông Tôn dọn vào sống trong "căn nhà quỷ ám".
Những người ở xa không biết truyền thuyết về căn nhà quỷ ám này là thật hay giả, nhưng mà những người sống gần đây ai cũng biết rõ.
Mọi người cũng có khuyên ông Tôn.
Già cả rồi, đừng có đắp mạng mình vào chỗ này.
Nhưng ông Tôn chỉ cười đầy thần bí.
Sau đó đám hàng xóm cũng không nói thêm nữa, họ chỉ bóng gió hỏi ông Tôn về thân phận Khương Tô.
Ông Tôn cũng chỉ mỉm cười, không trả lời thẳng.
Vì thế thân phận Khương Tô trở nên đầy bí ẩn.
Cũng có không ít người khua môi múa mép lén nói sau lưng Khương Tô rằng không chừng cô đến vì tài sản của ông Tôn.
——
Khương Tô không chủ động liên lạc với bà Trương, nhưng ngày hôm sau bà Trương đã mời Khương Tô đi uống trà chiều.
Chờ đến nơi Khương Tô mới biết uống trà chiều là giả, mà giới thiệu khách cho cô mới là thật.
Một quý bà khoảng chừng bốn mươi tuổi đang ngồi uống trà chiều với bà Trương.
"Khương Tô, mau tới đây. Để tôi giới thiệu cho cô, người này chính là bà Trịnh." Bà Trương giới thiệu thêm: "Bà Trịnh, người này chính là tiên cô mà tôi đã nhắc với bà đó."
"Ồ?" Ánh mắt bà Trịnh nhìn Khương Tô pha theo chút dò xét, đánh giá từ đầu xuống chân cô một cách trắng trợn, ánh mắt pha chút nửa tin nửa ngờ, tuy rằng bà Trương đã nói với bà ta rằng bà cốt này rất thần thông, nhưng nhìn bộ dạng của Khương Tô, có nhìn kiểu gì cũng không giống chút nào.
Lúc bà Trịnh đánh giá Khương Tô thì Khương Tô cũng thầm đánh giá bà Trịnh, cô không để ý đến dáng người hơi đẫy đà của bà ta, mà trong mắt Khương Tô, cô chỉ nhìn thấy quầng thâm mắt và tròng mắt vẩn đục của bà ta.