Chương 27
Lúc này sắc mặt Khương Tô mới hơi hòa hoãn lại, liếc xéo sắc mặt tái nhợt của Trịnh Dung Dung, sau đó xách rương đi ra sân sau.
Bà Trịnh vội vàng đuổi theo.
Trương Tiểu Kiều do dự một lúc rồi cũng chạy theo.
"Mấy người đi cùng đến đây làm gì?" Khương Tô vô cảm quay đầu nhìn bọn họ, trong ánh mắt như có tia sáng lập lòe, giọng nói cũng lạnh lùng bất thường: "Ở yên trong phòng, đừng đi ra ngoài."
——
Khương Tô đi ra sân sau.
Đêm càng khuya, âm khí càng nặng nề, tất cả đều bốc lên từ dưới miệng giếng.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, mây đen che trăng, âm thịnh dương suy.
Mở rương ra.
Cô lấy lá bùa màu vàng đã được vẽ xong xuôi kẹp giữa ngón tay, khẽ nhếch môi đỏ, niệm chú ngữ của lá bùa, ngay sau đó giơ tay lên khẽ quát một tiếng: "Lên!"
Tờ giấy vàng lập tức tung bay tứ tung nhưng không rơi xuống đất mà như có thứ gì lôi kéo, nó lấy miệng giếng làm trung tâm bay quanh bốn phía, tạo thành một hình vòng tròn sau đó rơi xuống mặt đất.
Lúc này Trương Tiểu Kiều và Trịnh Dung Dung đang nấp sau chậu cây trên ban công tầng hai thấy cảnh tượng này thì sợ hãi há to miệng.
Trương Tiểu Kiều cảm giác tam quan của mình như đã bị đập nát nhừ.
Cảnh tượng vừa rồi khiến cậu ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của lực hút trái đất.
Khương Tô bày trận xong, để đề phòng thứ kia chạy trốn nàng đã đi về phía miệng giếng, bắt đầu nói chuyện với thứ bên trong: "Này, con quỷ phía dưới kia, nhân lúc ta còn dễ thương lượng thì mau ra đây, ta còn có thể đưa mi đi đầu thai. Nếu như đã động tay động chân rồi thì chỉ có thể hồn phi phách tán."
Phía dưới giếng yên tĩnh không một tiếng động, không một gợn sóng.
Trương Tiểu Kiều trên ban công tầng hai không khỏi thở thật chậm để cẩn thận lắng nghe, nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy Khương Tô đã lầm bầm lầu bầu với cái miệng giếng.
Cảnh tượng có hơi kinh dị.
Thấy dưới giếng không hề có chút động tĩnh nào, Khương Tô cũng mất sạch kiên nhẫn, lập tức rút ra một cái bình nhỏ trong rương, vặn nắp ra sau đó rót xuống giếng.
"Cô ta rót cái gì vậy?" Trịnh Dung Dung hạ thấp tông giọng xuống, hỏi.
"Sao tôi biết?" Trương Tiểu Kiều nói xong thì bày ra tư thế im lặng, ý bảo Trịnh Dung Dung đừng nói nữa.
Khương Tô đổ hết tất cả bột trong bình xuống.
Sau đó cầm một tờ giấy vàng lên, vung lên giữa không trung, giấy vàng lập tức bùng cháy, Khương Tô tiện tay ném tờ giấy vàng đang bốc cháy xuống dưới nước
Chỉ thấy tờ giấy vàng kia rơi xuống giếng thì từ từ chìm xuống, nhưng ngọn lửa thiêu đốt tờ giấy vàng kia khi chạm nước lại không hề bị dập tắt! Mà nó tiếp tục cháy dưới mặt nước, rồi tiếp tục chìm sâu xuống đáy giếng.
Khương Tô đứng ở bên miệng giếng, nhìn đốm lửa cứ mãi chìm xuống, chìm xuống...
Nước ở miệng giếng bỗng nhiên bắt đầu sôi trào.
Giống như là nước bị nấu sôi lên nổi bọt bong bóng ùng ục.
Đột nhiên có một cái bóng đen bay xẹt qua đáy giếng.
Tờ giấy vàng đang cháy nháy mắt tắt lụi, đáy giếng lại trở nên tĩnh lặng như ban đầu.
Khương Tô bất ngờ nhướng mày, không ngờ rằng thứ đồ dưới giếng lại lợi hại hơn so với dự đoán của mình, cô đã làm đến vậy mà cũng không thể ép nó ra.
"Cô ta đang làm gì vậy?" Trịnh Dung Dung bỗng nhiên giật mình nhìn xuống.
Trương Tiểu Kiều thấy cảnh này cũng ngẩn người.
Không ngờ Khương Tô lại bắt đầu cởi quần áo!
Khi cởi đến cái thứ hai bỗng nhiên Khương Tô quay đầu lại, tầm mắt nhìn thẳng vào Trương Tiểu Kiều, Trương Tiểu Kiều hoảng sợ muốn trốn đi, nhưng chân cậu ta cứ như bị đôi mắt cô đóng đinh ngay tại chỗ.
Trong ánh mắt Khương Tô lóe lên tia âm u, giọng nói lạnh như băng vang vọng rõ ràng: "Còn muốn tiếp tục nhìn à?"