Bà Cốt Khương Tô (Dịch)

Chương 31

Chương 31


Trịnh Dung Dung cẩn thận hỏi: "À thì, tiên cô à, có phải thứ kia đã bị cô tiêu diệt rồi không?"
Khương Tô "hừ" một tiếng: "Nếu không cô nghĩ vừa rồi tôi ở dưới giếng làm chi? Bơi lội?"
"Cái rương của tôi đâu?" Khương Tô nói.
"Ở chỗ này!" Trịnh Dung Dung vội vàng xách cái rương đến cho cô.
Rồi cô ta nhìn thấy Khương Tô mở cái rương, lấy một tờ giấy màu vàng để trống trong rương ra, chấm chút chu sa, vẽ một phù chú phức tạp lên tờ giấy màu vàng, sau đó tiện tay gấp lại thành hình tam giác đưa cho cô: "Lá bùa này, ban ngày cô đeo trên người, buổi tối ngủ đặt dưới gối. Ma quỷ không dám gần cô."
Trịnh Dung Dung cẩn thận nhận lấy sau đó cầm chặt trong lòng bàn tay: "Cảm ơn tiên cô."
Khương Tô đóng rương lại, nói: "Được, nhớ nói với mẹ cô mang tiền đến cho tôi." Sau đó xách rương lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trương Tiểu Kiều vẫn còn đứng chờ ngoài cửa, nhìn thấy Khương Tô, cậu ta bỗng sửng sốt một lúc, sau đó ngây ra như phỗng.
"Không làm gì cả."
——
Trương Tiểu Kiều hơi trợn mắt, ngờ nghệch đưa tay xoa khuôn mặt bị Khương Tô véo nhẹ, sau đó gãi đầu, khẽ thì thầm: "Ai là trẻ con chứ..."
"... Tại trời nóng quá đó."
Khương Tô lập tức cong môi, nhéo khuôn mặt cậu ta, sau đó vỗ đầu của cậu ta: "Chậc, trẻ con đúng là ngoan ghê."
Khóe môi Khương Tô khẽ cong lên, nói một câu: "Chú cảnh sát à, anh có muốn vớt thi thể dưới giếng lên rồi mới giáo dục tôi không?"
Khương Tô rất hưởng thụ những ánh mắt kinh ngạc pha chút sợ hãi này, cô nghiêng đầu, chớp mắt, phóng điện với Trương Tiểu Kiều: "Tôi đẹp không?"
"Cô còn nhỏ tuổi không lo học hành đi, làm bà cốt làm cái gì? Giáo viên ở trường học không dạy cô đây là mê tín dị đoan sao? Lại còn làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, hôm nay là do cô mạng lớn, nếu không thì mất mạng như chơi rồi!"
Sau đó vui vẻ xách rương đi xuống lầu.
Trương Tiểu Kiều thật sự bị điện giật, trong lòng tê rần, thốt lên trong vô thức: "Đẹp..."
"Sao mặt cậu đỏ quá vậy?"
"Bên dưới giếng có một thi thể." Khương Tô nói: "Tôi mệt rồi, về ngủ đây."
"Trương Tiểu Kiều, cậu đứng đây làm gì đó?" Trịnh Dung Dung vừa đi từ trong phòng ra, đã nhìn thấy Trương Tiểu Kiều đứng trước cửa ngẩn người vuốt mặt mình, thấy hơi khó hiểu.
Nói xong cô quay đầu nói với bà Trịnh: "Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, bà Trịnh, bà bảo tài xế đưa tôi về, còn nữa, ngày mai nhớ mang tiền đến nhà tôi." Cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Đúng rồi, tốt nhất là tiền mặt, tôi thích tiền mặt."
Lúc Trương Tiểu Kiều và Trịnh Dung Dung xuống lầu thì phát hiện viên cảnh sát đẹp trai kia đang giáo dục lại Khương Tô.
Trình Nham cau mày: "Cô nói cái gì?"
"Không cần." Khương Tô trả lời ngắn gọn đủ ý, vừa lúc tài xế đã mở cửa mời cô lên xe, cô nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Sau đó đi thẳng ra mà không ngoái đầu lại, Trương Tiểu Kiều vội vàng nói với bà Trịnh: "Dì à, vậy cháu cũng về đây!" Sau đó nhanh chân đuổi theo Khương Tô.
Khương Tô rút tay ra: "Anh xuống đó vớt lên chẳng phải sẽ biết sao? Để anh ta làm." Cô chỉ vào vị cảnh sát mới vừa thay đồ lặn.
"Từ từ đã, vừa rồi cô nói đến thi thể?" Trình Nham kéo tay Khương Tô lại.
"Khụ, à thì, cô không cần đi học sao?" Trương Tiểu Kiều hỏi, trông Khương Tô cũng xấp xỉ tuổi của cậu ta, nếu như đi học thì chắc cũng đang học cấp ba.
Nói xong cô xách rương lên đi ra ngoài.
Trương Tiểu Kiều chỉ có thể nhìn Khương Tô ngồi vào trong xe sau đó nghênh ngang đi, có lẽ bởi vì gia cảnh tốt, còn có mã ngoài đẹp trai cho nên dù ở trường học hay là ra ngoài Trương Tiểu Kiều đều rất có sức hút, nhưng trước mặt Khương Tô cậu ta luôn có cảm giác chẳng thu hút được cô, sự nhiệt tình của cậu ta luôn bị tạt một chậu nước lạnh, không khỏi cảm thấy thất bại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất