Chương 32
Ngày hôm sau, bà Trịnh dẫn theo Trịnh Dung Dung đích thân đến nhà cảm ơn.
"Tiên cô à, thật lòng cảm ơn cô! Tối hôm qua Dung Dung nói ngủ rất ngon giấc! Không hề bị bóng đè."
Khương Tô không hề cảm kích trước sự biết ơn của bà Trịnh, chỉ nói: "Có mang tiền đến không?"
"Có mang, có mang!" Bà Trịnh sai người hầu đặt túi du lịch lên bàn: "Tiên cô nói muốn tiền mặt, hôm nay tôi đã đến ngân hàng rút tiền!"
Ông Tôn bước lên trước, mở khóa kéo ra, bên trong là từng chồng tiền mặt màu đỏ mới tinh.
Khương Tô liếc mắt một cái, nét mặt mới trở nên dịu dàng, còn mang theo ý cười: "Bà Trịnh rất giữ lời hứa. Ngồi đi."
Đến lúc này cô mới cho bà Trịnh và Trịnh Dung Dung ngồi xuống.
Tối hôm qua bà Trịnh đã chứng kiến được bản lĩnh của Khương Tô, trong lòng khá kính sợ Khương Tô, cho nên cũng không có ý kiến gì, sau khi ngồi xuống bà ta mới nói: "Tối hôm qua tiên cô nói dưới giếng có thi thể, sau đó cảnh sát xuống nước đúng là đã vớt lên được một bộ xương! Ôi chao, đúng là làm tôi sợ chết khiếp! Tối hôm qua tôi gặp ác mộng cả đêm, Dung Dung nói cô cho con bé một lá bùa mang theo bên mình, nói là có thể làm những thứ đồ dơ bẩn đó không bám lên người Dung Dung, tiên cô à, cô xem có thể viết cho tôi một lá hay không?"
Trịnh Dung Dung tò mò hỏi: "Bùa trấn trạch để làm gì?"
Khương Tô cười hiền từ: "Bà Trịnh là khách quen, lại còn là bạn của chị Triệu, đương nhiên tôi phải cho bà giá ưu đãi rồi, giá gốc một trăm nghìn một lá bùa, bây giờ chỉ lấy của bà năm mươi nghìn."
Lúc này bà Trịnh không chê đắt nữa, nói với giọng điệu vô cùng sảng khoái: "Cho tôi hai lá!"
Bà Trịnh vừa nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nhưng sau đó thoáng do dự: "Vậy giá cả?"
Cô cười khanh khách nhìn bà Trịnh nói: "Đương nhiên có thể."
Khương Tô tặng cho cô ta một ánh mắt tán thưởng.
Thì ra bà ta đích thân tới đây để cảm ơn là giả, mà xin bùa mới là thật.
Bà Trịnh hơi chê đắt: "Cái này..."
Cô liếc mắt nhìn ông Tôn, ông Tôn lập tức hiểu ý, nói: "Bà Trịnh, bùa trừ tà mười nghìn một cái."
Khương Tô cũng không nói trên người bà Trịnh tràn đầy dương hỏa ma quỷ vốn không dám tới gần, tiền đã dâng đến tận miệng không lý gì không nhận.
Khương Tô thuần thục gấp lá bùa thành hình tam giác, nói: "Đảm bảo nhà mấy người sẽ không có yêu ma quỷ quái xâm lấn."
Trải qua chuyện đêm qua, bây giờ Trịnh Dung Dung đã trở thành người hâm mộ não tàn số một của Khương Tô, tin sái cổ không chút nghi ngờ về bản lĩnh của Khương Tô.
Khương Tô viết cho bà ta hai lá, rồi như lơ đễnh hỏi: "Bà Trịnh có muốn mua thêm hai là bùa trấn trạch nữa không?"
Bà Trịnh không chống lại được lời năn nỉ của Trịnh Dung Dung, nói: "Vậy được rồi, làm phiền tiên cô viết cho tôi một cặp."
"Mẹ, mua đi! Có cái gì quan trọng hơn an toàn của chúng ta đâu chứ!" Trịnh Dung Dung ngồi bên cạnh nói.
Trịnh Dung Dung càng hăng say cổ vũ hơn nữa: "Mẹ, nếu không phải nhờ tiên cô thì không biết bây giờ con thành ra thế nào, sau khi chúng ta mua nó rồi thì không cần lo lắng ngày sau sẽ xảy ra những chuyện như vậy nữa!"
Khương Tô cong môi mỉm cười, cầm cây bút lên, nói: "Nhớ kỹ là hai lá bùa này về dán bên ngoài nhà bà, nhưng cần phải là nơi nắng không chiếu đến mưa không tạt vào, nếu như để nó bị dầm mưa dãi nắng thì sẽ mất công hiệu."
"Được, tôi đã nhớ kỹ." Bà Trịnh chủ động nói: "Ngày mai tôi sẽ cho người mang tiền đến."
Khương Tô hài lòng mỉm cười.