Chương 34
Trịnh Dung Dung không ngờ rằng lá bùa này cần phải vẽ trên người cô ta.
Cô ta cởi áo ngồi trên sô pha, dùng quần áo che phần ngực mình lại, vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Khương Tô cầm một cái chày giã thuốc nghiền nát tất cả đồ trong cối lại, sau đó bỏ lá bùa vào nước thuốc quấy lên, biến nó thành một loại thuốc màu đỏ kiều diễm.
"Nằm lên đó." Khương Tô hất cái cằm tinh xảo.
Trịnh Dung Dung căng thẳng nằm trên sô pha.
Khương Tô đi tới, ngón tay trắng nõn thon dài khuấy đảo thuốc trong bình, sau đó nhấc ngón tay đã thấm đều thuốc màu lên rồi bắt đầu vẽ bùa trên lưng Trịnh Dung Dung.
Ngón tay Khương Tô lạnh lẽo, sau khi dính thuốc màu mang theo cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo chấm lên lưng Trịnh Dung Dung, khiến phần lưng cô ta căng cứng lại.
Khương Tô nói: "Thả lỏng."
Lúc này Trịnh Dung Dung mới khẽ thở phào, cô ta còn định nói thêm gì đó nhưng lại bị Khương Tô cản lại: "Yên lặng."
Nhưng với lão yêu quái đã vẽ bùa mấy ngàn năm như Khương Tô thì nó dễ như trở bàn tay.
Trịnh Dung Dung lập tức trở nên cảnh giác: "Có tốn tiền không?"
Bùa thu hút tình duyên rất phức tạp, loại bùa này, người ngoài nghề nhìn thì thấy giống như vẽ bậy vẽ bạ, nhưng thực tế nó rất tinh tế, từng nét bút phải chính xác tuyệt đối, nếu chỉ lệch một chút xíu đã có thể đi sai ngàn dặm, bùa càng phức tạp thì càng thử thách người vẽ bùa.
"Hả? Vậy có phải là giống xăm hình không? Vậy nếu sau này tôi không cần thì phải làm sao đây?" Trịnh Dung Dung lại thấy hồi hộp, lưng căng cứng lại.
"Được rồi." Khương Tô nói, thuận tay cầm một miếng vải trắng tinh lau thuốc màu trên đầu ngón tay của mình.
Trịnh Dung Dung từ từ thả lỏng phần lưng, sau đó thấy hơi bận tâm, hỏi: "Tiên cô, sau này tắm rửa thì hình vẽ có bị rửa trôi không?"
"Xong rồi, mặc quần áo vào đi." Khương Tô nói.
Trong đáy mắt sâu thăm thẳm của Khương Tô lóe lên một tia sáng u ám: "Nếu ngày nào đó cô không cần nữa thì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ xóa giúp cô."
Khương Tô vừa vẽ bùa vừa nói: "Yên tâm, trừ khi cô lột lớp da này ra, nếu không sẽ không rửa trôi."
Trịnh Dung Dung ngậm miệng.
Khương Tô gọi ông Tôn đi vào dọn dẹp.
Khương Tô: "Miễn phí."
Sau đó Trịnh Dung Dung cung kính từ biệt Khương Tô, rồi đi về.
"Xong rồi?" Trịnh Dung Dung quay đầu muốn nhìn, chỉ loáng thoáng thấy thứ gì đó màu đỏ đỏ hồng hồng.
Trịnh Dung Dung mặc quần áo chỉnh tề.
Trịnh Dung Dung vừa về đến nhà đã bị Bà Trịnh mắng: "Con tránh xa cái bà cốt kia ra một chút, cô ta thường xuyên giao tiếp với đám ma quỷ kia, xui xẻo!"
Khương Tô liếc mắt nhìn ông ấy, ông Tôn không nói nữa.
Bà Trịnh quay đầu đi: "Này! Con chạy đi đâu! Mẹ còn chưa nói xong đâu!"
Khương Tô cười khẩy một tiếng: "Bùa thu hút tình duyên."
——
Ông Tôn thấy hơi tò mò: "Bé gái kia muốn bùa gì vậy?"
Trịnh Dung Dung rất ghét nghe bà Trịnh nói Khương Tô như vậy, không khỏi nói: "Mẹ à, sao mẹ lại lá mặt lá trái như vậy chứ! Tiên cô chính là ân nhân cứu mạng con!"
Bà Trịnh vừa nghe thấy cô nói vậy thì mất vui: "Ân nhân cứu mạng cái gì? Mẹ trả tiền! Con bị bệnh phải nhập viện phẫu thuật, vậy thì có thể nói bác sĩ là ân nhân cứu mạng của con sao? Đó là nghề nghiệp của bọn họ! Công việc! Nếu cô ta nhận tiền thì không phải là ân nhân cứu mạng. Hai trăm nghìn đó! Cắn cũng sâu ghê..."
Trịnh Dung Dung không muốn nghe những lời này, hơn nữa trong lòng còn vướng mắc chuyện khác, cho nên chạy lạch bạch lên lầu.
Ông Tôn sợ hãi tới mức lắp bắp: "Chẳng phải loại bùa này..."
Trịnh Dung Dung chạy về phòng, khóa trái cửa phòng lại sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Cô ta cởi áo ra, đi đến trước gương toàn thân, vừa căng thẳng vừa trông mong từ từ quay người lại, sau khi ngoái đầu lại nhìn phần lưng của mình trong gương.