Chương 33
Bà Trịnh lại hỏi: "À thì tiên cô à, cô xem năm nay Dung Dung nhà tôi sẽ thi đại học, cô có thể xem giúp con bé xem nó đậu được trường nào hay không?"
Trịnh Dung Dung cũng nhìn Khương Tô với ánh mắt trông mong.
Khương Tô nhìn cô ta một cái, sau đó cười nói: "Yên tâm đi, cho dù không thi đậu trường đại học tốt thì con gái của bà cũng là người có tướng phúc."
Bây giờ bà Trịnh đã hoàn toàn tin tưởng và nghe theo Khương Tô, vừa nghe cô nói như vậy thì vui vẻ: "Vậy mượn lời tốt lành của tiên cô!"
Trịnh Dung Dung cũng vui vẻ ra mặt, trông rất hạnh phúc.
"Vậy tôi không làm phiền nữa." Bà Trịnh đứng lên, bà ta đã lấy được bùa, lại còn nghe thấy lời tốt lành của Khương Tô, tâm trạng rất tốt.
Trịnh Dung Dung làm nũng nói: "Mẹ ơi, mẹ đi về trước đi, con muốn ở lại đây chơi một lát nữa."
Tuy bà Trịnh cảm thấy Khương Tô rất có bản lĩnh, nhưng dù sao cũng là người giao tiếp với quỷ thần, bà ta cảm thấy nên kiêng dè một chút, không thích để Trịnh Dung Dung qua lại thân thiết với Khương Tô lắm: "Nơi này có gì thú vị đâu chứ, con đừng ở đây làm phiền tiên cô!"
Bà Trịnh vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Khương Tô và Trịnh Dung Dung, Trịnh Dung Dung nhìn Khương Tô, hơi xấu hổ không dám nói thẳng vấn đề chính, vì thế quanh co lựa lời: "Tiên cô, sao con mèo của cô béo quá vậy! Mèo không được mập quá, nếu mập quá sẽ gặp rất nhiều bệnh, không tốt cho sức khỏe của nó..."
Khương Tô liếc liếc mắt nhìn nó một cái, nói: "Không được phép nói nó béo."
Khương Tô mỉm cười gật đầu, nhưng không đứng dậy đưa tiễn: "Bà Trịnh đi thong thả."
Trịnh Dung Dung vốn định sờ nó, nhưng lại sợ hãi vội vàng rụt tay lại, xấu hổ nói: "Nó hung dữ quá đi!"
Trịnh Dung Dung lập tức vui vẻ ra mặt: "Con biết rồi!"
Cô nhìn Trịnh Dung Dung: "Nói đi, có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
"Con còn có chuyện muốn hỏi tiên cô, mẹ cứ đi về trước đi!" Trịnh Dung Dung không chịu đi.
Nó chính là con mèo dám đánh nhau với đại yêu quái.
Bà Trịnh nói: "Vậy tôi về trước nhé tiên cô."
Bà Trịnh liếc nhìn Khương Tô, thấy Khương Tô không có vẻ mất vui nên đành nói: "Vậy con đừng ở quá lâu, đừng làm phiền tiên cô."
Con mèo đen dựa bên cạnh Khương Tô vừa nghe thấy Trịnh Dung Dung nói nó béo, còn trù ẻo sức khỏe nó không tốt, nó lập tức không vui, bỗng cong người lên khè Trịnh Dung Dung.
Khương Tô nhướng mày: "Ừm hửm?"
Bà Trịnh cũng không ngại, lúc gần đi ra ngoài còn lén đánh mắt ra hiệu với Trịnh Dung Dung, sau đó để ông Tôn tiễn bà ta ra ngoài.
Trịnh Dung Dung bị giọng điệu của cô làm cho mơ hồ: "Là có... Hay là không có thế?"
Nếu ai dám chọc giận nó, nó có thể thẳng tay xé nát người đó.
Trịnh Dung Dung bỗng trở nên xấu hổ, ngượng nghịu một lúc lâu mới nói: "Tiên cô, chỗ cô có loại bùa nào có thể thu hút tình duyên không?"
Cô ta còn tưởng rằng giá cả cùng lắm chỉ bằng bùa hộ mệnh thôi chứ.
Trịnh Dung Dung hoảng sợ.
Trịnh Dung Dung khẽ cắn môi: "Được, vậy tôi mua."
Vẻ mặt Trịnh Dung Dung hơi do dự: "Cần bao nhiêu tiền thế?"
"Đắt như vậy sao?"
Khương Tô hỏi: "Tôi có bùa, cô có tiền không?"
Khương Tô bĩnh tĩnh nói: "Loại bùa này không phải bùa bình thường, đương nhiên giá cả phải khác với bùa bình thường rồi."
Trịnh Dung Dung bị hù dọa, chần chừ hỏi: "Loại bùa này thật sự có tác dụng sao?"
Khương Tô cười nói: "Tôi đã bán cho cô thì chắc chắn sẽ có tác dụng."
Lúc này Khương Tô đặc biệt hiền lành dễ gần, mỉm cười nói: "Không đắt, cô là khách quen, giảm giá năm mươi phần trăm cho cô, năm mươi nghìn."
Nói xong cô ta kiên định nhìn Khương Tô.
Khương Tô cũng nhìn thẳng vào cô ta một lúc lâu, rồi hỏi: "Tiền đâu?"