Chương 47
Khương Tô đã sắp nổi khùng lên: "Này!" Cô siết chặt lá bùa trong tay, muốn thẳng tay làm người đàn ông ngày hôn mê, nhưng vừa quay người lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh thì tay cô lại mất khống chế.
Trên chữ sắc có một con dao!
Khương Tô: Cô nhịn!
Khương Tô rặn ra nụ cười "dữ tợn", nghiến răng hỏi: "Chuyện... Gì... Nữa!"
"Cô không mang theo cái gì sao?" Địch Cận Duật dùng ánh mắt nghi ngờ quét qua quét lại trên người Khương Tô, hai tay Khương Tô trống trơn, trông không giống như đi bắt quỷ mà là muốn đi vật lộn với con ác quỷ kia.
Khương Tô tiện tay móc một đống bùa trong túi ra, dùng hết sức đẩy nó đến trước mặt Địch Cận Duật, rồi quơ qua quơ lại khiến nó phát ra tiếng sột soạt: "Thấy chưa?" Cô hung dữ nói: "Chú còn cản tôi nữa là tôi nguyền rủa chú, nguyền rủa chú nửa đời sau chỉ có thể xem chứ không dùng được!"
Địch Cận Duật nghe vậy thì thái dương giật nhẹ một chút.
Khương Tô nói xong xoay người, khom lưng... tạm dừng một giây, cảnh giác quay đầu lại nhìn Địch Cận Duật một cái, anh đứng đó không nhúc nhích, thấy cô quay đầu lại thì còn dùng tay ra hiệu mời cô.
Khương Tô đóng chặt nút bình lại, cô lùi về phía sau hai bước, rút hai lá bùa rồi gấp ngang chúng lại kẹp giữa ngón tay sau đó lướt ngang qua đôi môi, môi mắt đào hoa lúc này không có một chút sương mù mông lung nào mà lại lóe lên ánh sáng âm u, nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt cô ngưng tụ một luồng hơi thở lạnh lẽo.
Mà trong mắt Khương Tô, sương mù phía trước chỗ nơi cô đứng càng lúc càng dày đặc hơn, hơn nữa dần trở nên kích động, cứ như có thứ gì đó quay cuồng trong sương đen.
Lá bùa màu vàng như có sức mạnh thần bí nào đó lôi kéo, nhanh chóng bay ra bốn phía, nó tạo ra hình vòng tròn lấy Khương Tô làm tâm, sau đó lấy bán kính ba mét, nó rơi xuống mặt đất, nhưng không hề bị nước bùn trên mặt đất thấm ướt.
Ngay sau đó con ngươi của anh hơi co lại, hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm kia lại xuất hiện! Lần này nó còn hiếu thắng hơn những lần trước anh cảm nhận được, giống như là bị thứ gì đó chọc giận...
Cô bước đi mà không thèm quay đầu lại, đôi giày mới thay buổi chiều lại dẫm lên đất đỏ.
Chỉ nghe thấy một tiếng rít gào chói tai vang lên!
Khương Tô khom lưng chui qua dải phân cách, sau đó cô thấy người đàn ông kia nhẹ nhàng nhấc chân chân lên – vượt qua dải phân cách một cách dễ dàng.
Khương Tô trợn mắt nhìn chằm chằm làn sương đen kia.
Cô đi đến trước chỗ cái bóng đen kia biến mất rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, dường như cô đã cảm nhận được cái gì đó, một lúc lâu sau cô đứng dậy, móc mấy lá bùa từ trong túi ra, nhắm mắt lại, đôi môi đỏ khẽ hé ra, đôi mắt lập lòe một tia sáng, đồng thời rải giấy vàng lên bầu trời...
Khương Tô nhìn thoáng qua đôi chân dài miên man dài hơn hai mét của anh, lập tức bị đả kích.
Địch Cận Duật thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy cái bóng dáng nho nhỏ lúc này như một thanh kiếm bị rút ra khỏi vỏ, nghiêm nghị lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.
Tuy rằng Địch Cận Duật không nhìn thấy sương đen nhưng anh có thể cảm nhận được luồng hơi thở lạnh lẽo kia càng ngày càng dày đặc hơn, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi trở nên căng cứng, con người hơi co lại, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Khương Tô quay đầu lại nói với Địch Cận Duật đứng ngoài vòng bùa chú: "Một lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì thì chú cũng không được bước chân qua vòng bùa này." Sau đó cô lấy một cái bình nhỏ trong túi ra, mở nắp bình, trút miệng bình xuống, một dòng chất lỏng từ cái bình nhỏ từ từ chảy xuống, một giọt máu màu đỏ sậm rơi xuống bùn lầy, lặng lẽ không một tiếng động thẩm thấu xuống...