Chương 113: Giá họa
Đối với một võ tu mà nói, ‘cảm giác’ là một thứ không thể thiếu, nó không chỉ có thể làm cho hắn dự đoán được ý đồ của đối phương, hiểu rõ kẽ hở của đối thủ, mà còn có thể đề phòng các loại ám khó.
Sở Hi Thanh vừa đổi thiên phú này xong, năm giác quan của hắn lập tức được cường hóa.
Tay của hắn, cảm nhận được rõ ràng những hoa văn nhỏ bé của thanh Huyết luyện Khinh cương đao trong tay, mũi của hắn ngửi được các loại mùi của cỏ xanh ở trong viện, còn cả cái yếm mà Sở Vân Vân treo ở góc tường.
Hắn còn nghe được một đám kiến đang phân công hợp lực mở rộng sào huyệt ở cách đó mười lăm trượng, còn có âm thanh ‘cọt kẹt cọt kẹt’ của giường, chính là hai vị nam nữ giáo viên đang làm chuyện xấu hổ ở cái viện bên cạnh.
Đồng thời, Sở Hi Thanh còn cảm thấy đầu có mình hơi ấm áp, dường như có một luồng khí cơ kỳ dị đang chảy xuôi trong đó.
Hình như sức mạnh tinh thần của hắn cũng mạnh hơn một chút, sau đó lại như có một con mắt thứ ba được sinh ra trong não.
Sở Hi Thanh nắm rõ tất cả mọi thứ ở trong phạm vi mười trượng.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được có một con muỗi đang bay qua ba trượng phía sau hắn.
“Ngày hôm nay đến đây thôi!” Sở Vân Vân không phát hiện biến hóa trong cơ thể của Sở Hi Thanh, nàng quay người đi về phía gian phòng của mình: “Đi thay quần áo đi, đêm nay chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến.”
Hai mắt Sở Hi Thanh hơi di chuyển, rồi đi về phía gian phòng của mình.
Khi hắn đi ra, đã thay một bộ quần áo màu đen.
Bởi vì nghèo, nên hai người bọn họ đều không có trang phục dạ hành. (đi đêm)
Nhưng bộ quần áo tập võ màu đen này, cũng có thể dùng làm trang phục dạ hành rồi.
Sắc trời đêm nay rất đẹp, ánh trăng trốn sau những áng mây, bóng đêm đen xì, không khí khô ráo, sức gió thì không mạnh không yếu.
Chính là cái gọi “Đêm trăng mờ thì giết người, ngày gió to thì phóng hỏa”.
Hai người Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân tiềm hành ra khỏi võ quán, rồi bắt đầu lao nhanh ở trên nóc nhà.
Do không có ánh trắng, nên bốn phía đều tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.
Nhưng thị lực của Sở Vân Vân đã đạt đến cực hạn của thân thể, nên trong mắt nàng thì trời đêm hay trời sáng cũng như nhau.
Sở Hi Thanh thì từng được thiên phú Ngũ Cảm Thông Linh cường hóa, cho nên cũng có thể nhìn thấy trong đêm.
Chỉ là thân pháp của Sở Hi Thanh hơi yếu một chút, Khinh Vân Tung tầng thứ hai không đủ để hắn chạy trên nóc nhà phức tạp như chạy trên đất bằng được.
Hắn lấy ổn thỏa làm chủ, dù tốc độ chậm một chút, nhưng vẫn đảm bảo không phát ra tiếng động.
Sở Vân Vân thì chạy nhanh ở phía trước, thỉnh thoảng lại dừng lại một chút để chờ Sở Hi Thanh đuổi theo.
Một lát sau, hai người đã chạy đến phía đông thành, dừng lại ở trên mái hiên của một tòa tửu lâu năm tầng.
Nơi này đã gần tường thành, chỉ cách cửa Đông của thành có ba mươi trượng, khoảng cách với bến tàu phía đông là ba dặm đường.
Nhìn xuống từ nơi này, thì có thể nhìn thấy một kho hàng cỡ lớn có diện tích hơn mười mẫu ở cách bọn họ không xa.
Cửa kho hàng có cắm một lá cờ bay phấp phới, trên cờ còn có bốn chữ lớn “Kho hàng Long gia”.
Phía xa xa còn có mấy người đánh canh và gõ mõ.
“Trời đã canh tư, cẩn thận củi lửa!”
Sở Hi Thanh biết chỗ này, đây là vị trí kho hàng của Long gia, tất cả kiện hàng hóa loại lớn của Long gia đều được vận chuyển và chứa ở nơi này.
Sau khi Thiết Kỳ Bang phong tỏa con đường vận chuyển hàng hóa đường thủy của Long gia, thì kho hàng này đã mất tác dụng.
Nhưng Long gia vẫn cử tộc binh đến đây canh giữ, hơn nữa không giảm mà còn tăng. Dù là lúc đêm khuya thì vẫn có một đội giáp sĩ đi tuần quanh đó, có thể nói là phòng ngự nghiêm ngặt.
Đây là do hàng hóa ở nơi này càng ngày càng nhiều hơn.
Sở Hi Thanh nhẹ nhàng nhìn xuống, chỉ thấy bên trong sân của kho có rất nhiều các loại rương gỗ, chồng chất như núi.
Sở Hi Thanh không khỏi cau mày, hắn đoán được là Sở Vân Vân muốn đả kích Long gia. Nhưng không ngờ Sở Vân Vân sẽ chọn kho hàng này làm mục tiêu.
Trong cái nhà kho này, có ít nhất tám mươi tộc binh Long gia, bên cạnh còn có mấy cái kho hàng khác, tất cả đều là sản nghiệp của đám hào môn thế gia quận Tú Thủy, cũng có rất nhiều hộ vệ.
Mà cửa thành nằm cách đây hơn ba mươi trượng, bên đó có ba vị Bách hộ của quân Thành Vệ.
Mà bọn họ lại không biết chút gì về kho hàng này, không biết cách bố trí phòng ngự, không biết kết cấu bên trong đó.
Sở Vân Vân quan sát bốn phía một phen, rồi hai tay nắm quyết, thi triển pháp thuật. Một luồng Linh phong nhỏ bé không thể nhận ra bay về phía kho hàng kia.
Đây là Phong Cảm Thuật, mượn sức gió để cảm ứng mục tiêu và tình hình bên trong.
Sau khi Sở Vân Vân mất chân nguyên, thì cũng mất linh thức và linh cảm.
Vì thế, cái pháp thuật đầu tiên sau khi nàng chuyển tu thuật sư, chính là Phong Cảm, nó có thể bù đắp thiếu hụt của nàng ở một trình độ nhất định.