Chương 119: Treo thưởng
Khi Sở Hi Thanh tập thể dục buổi sáng, hắn lại bị đám sư huynh đệ đồng môn chú ý lần nữa.
Nhưng mà tình hình hôm nay không giống với hôm kiểm tra thực chiến kia.
Hôm nay, một số ít nam đệ tử của Đông viện cũng nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện và nghi vấn.
Nhưng cùng lúc đó, Sở Hi Thanh cũng phát hiện ra có rất nhiều nữ đệ tử đang nhìn trộm mình.
Còn có một số cô gái to gan thì nhìn trắng trợn hơn, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng.
Mà lại không chỉ Đông viện, ba viện Tây Nam Bắc còn lại cũng có không ít.
Sở Hi Thanh nghi ngờ đám pháo hoa nhỏ nổ tung trong tầm mắt của mình, đều có quan hệ với những cô bé này.
Tất cả nam đệ tử của võ quán Chính Dương đều nửa tin nửa ngờ với chiến tích vĩ đại của hắn, những cô bé này thì lại hoàn toàn tin tưởng, dường như còn sinh ra tâm tình ngưỡng mộ hắn.
Sở Hi Thanh rất tò mò, rốt cuộc là hai người Hồ Khản và Hồ Lai đã nói gì với những cô bé này?
Tuy nhiên, mặc kệ bọn họ nói cái gì, thì hai mươi lượng bạc này vẫn rất có giá trị.
Sở Hi Thanh thấy rất vui vẻ, chuẩn bị lát nữa đi nhà ăn thì sẽ lấy thêm hai cái đùi gà cho hai người này.
Chẳng mấy chốc, thể dục buổi sáng đã kết thúc, lúc Sở Hi Thanh ăn cơm thì nghe thấy tiếng bàn luận ở xung quanh.
Đêm qua, thính lực của hắn đã được tăng cường trên diện rộng, dù là cách hai mươi trượng thì hắn cũng có thể nghe thấy người khác nói chuyện.
“Sở sư huynh áo trắng như tuyết. . .”
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, nở một nụ cười như có như không.
Hắn nhìn bộ quần áo trên người mình, lòng thầm nói có thể cân nhắc đổi một bộ quần áo màu trắng, có lẽ sẽ rất phù hợp với dáng người của hắn.
“Hắn cao ngạo bất quần. . .”
Sắc mặt Sở Hi Thanh nghiêm nghị, tay đè đao, mặt mũi lạnh lùng, người sống chớ lại gần.
“Khi đó, phong thái của Sở Hi Thanh xuất trần thoát tục tựa như trích tiên. . .”
Sở Hi Thanh cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng, tựa như sắp bay lên trời rồi.
Hắn đi đến trước cửa sổ nhà ăn, cầm bốn cái đùi gà, hai cái cánh gà, cực kỳ hùng hồn mà nhét vào trong bát của hai anh em nhà họ Hồ.
Hiện giờ hắn đang nằm trong giai đoạn ăn uống miễn phí, cho nên cầm mấy thứ này cũng không mất tiền.
Có điều, Sở Hi Thanh vẫn oán giận đôi câu với hai người Hồ Khản và Hồ Lai.
Hai huynh đệ này nói chuyện quá thành thật, dù có đúng sự thật thì cũng không nên lộ liễu như vậy.
Sở Hi Thanh đã sắp bay lên trời rồi, không hề phát hiện sắc mặt của Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly ở bên cạnh đã đen xì.
Sau khi cơm nước xong, là khóa võ đạo của Diệp Tri Thu.
Tại võ quán cũng cần phải đi học.
Đông viện có 80 võ sư, ngày ngày đều có ba canh giờ để giáo dục yếu điểm và bí quyết tu hành của mười nghệ truyền ra ngoài.
Sở Hi Thanh có đại tông sư là Sở Vân Vân giáo dục, cho nên không có hứng thú với mấy chương trình học này.
Chỉ có khóa võ đạo của Diệp Tri Thu, thì Sở Hi Thanh mới chạy đến nghe.
Diệp Tri Thu có tu vị lục phẩm thượng, thành tựu võ đạo kém xa Sở Vân Vân, nhưng nàng có rất nhiều kiến thức bổ ích, có thể bù đắp thiếu sót cho Sở Hi Thanh.
Có đôi khi kiến giải về Truy Phong đao pháp và Khinh Vân Tung của Diệp Tri Thu làm cho Sở Hi Thanh hiểu được rất nhiều chỗ mà hắn chưa hiểu.
Ngay cả Sở Vân Vân cũng thỉnh thoảng phải gật đầu khen ngợi Diệp Tri Thu.
Võ đạo của Sở Vân Vân như mây bay ở trên trời, làm cho người ta khó có thể chạm, khó có thể lý giải được.
Diệp Tri Thu thì là núi ở trên mặt đất, nhìn thấy được và sờ được.
Tuy nhiên, sau một ngày học, Diệp Tri Thu lạnh lùng đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh, rồi tóm chặt lỗ tai của hắn, kéo hắn ra phía sau.
“Đầu óc ngươi nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại yêu thích danh lợi như thế? Lại còn dùng tiền để hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai khoác lác giúp ngươi? Bài học lần trước vẫn chưa đủ à?”
Lần trước, nàng nể mặt chuyện Sở Hi Thanh đoạt quán quân trong bài kiểm cho thực chiến, cho nên mới không dạy dỗ hắn.
Kết quả là cái tên này còn làm trầm trọng hơn.
Diệp Tri Thu khoanh tay trước ngực, mắt híp lại, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị mà nhìn Sở Hi Thanh từ trên xuống dưới.
Nàng quyết định rồi, nếu hôm nay tên này không cho nàng một câu trả lời hợp lý, thì nàng nhất định đánh Sở Hi Thanh thành đầu heo!
Dù khí chất và thần thái của tên này cực kỳ giống với đệ đệ của nàng, thì nàng cũng sẽ không nương tay!
Không!
Chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên nàng mới phải dùng nắm đấm để đưa tên này về chính đạo.
Trong lòng Sở Hi Thanh đã reo chuông cảnh báo, hắn cảm nhận được nguy hiểm rồi.
Nhưng mà đối với chuyện này, Sở Hi Thanh đã có lời giải thích.
Sắc mặt hắn nghiêm nghị, chắp tay nói: “Giáo đầu, đệ tử mượn miệng huynh đệ Hồ thị dương danh, cũng không phải vì háo danh hám lợi, mà là vì nhanh chóng leo lên Thanh Vân Bảng.”
“Đệ tử nghe nói, Vô Tướng Thần Tông chúng ta thu nhận đệ tử ngoại môn, ngoại từ thiên phú ra thì còn cân nhắc đến xếp hạng trên Thanh Vân Bảng ở các châu quận lớn, cộng thêm cả hiệp danh của đệ tử nữa?”