Chương 120: Treo thưởng (2)
Vẻ mặt Diệp Tri Thu hơi ngẩn ra: “Vô Tướng Thần Tông đúng là có quy củ thu đồ đệ này. Tuy nhiên, ngươi. . .”
Nàng vốn muốn nói Sở Hi Thanh cân nhắc mấy chuyện này vẫn là quá sớm.
Nhưng mà Diệp Tri Thu lại nghĩ đến, những đệ tử có chí gia nhập Vô Tướng Thần Tông, muốn trở nên nổi bật ở trên con đường võ đạo này, có ai là không bố cục và kinh doanh từ sớm chứ?
Rất nhiều thiên tài đều dương danh từ nhỏ, để cho các đại tông phái chú ý đến.
Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng không khác gì bọn họ cả. . .
Chẳng lẽ cần phải giống như mình mới được sao? Rõ ràng là thiên phú của mình không tệ lắm, lại tận hai mươi hai tuổi mới được vào Vô Tướng Thần Tông, lãng phí bao nhiêu thời gian?
“Giáo đầu!” Sở Hi Thanh nói với vẻ chân thành: “Thân thể huynh muội chúng ta không tốt lắm, chỉ có công pháp của Vô Tướng Thần Tông mới có thể chữa trị bệnh trong người đệ tử, nhờ đó mà kéo dài tuổi thọ. Hết lần này đến lần khác, thiên phú của đệ tử lại thường thường, tiến vào Vô Tướng Thần Tông là hy vọng xa vời.”
“Đệ tử nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ chăm chỉ luyện tập ra, còn phải bỏ công sức ở trên danh vọng nữa. Tích lũy thêm một chút danh vọng thì ta mới có thêm vài phần thắng.”
Lửa giận trong lòng Diệp Tri Thu nhất thời biến mất hơn một nửa.
Nàng hừ một tiếng, thả nắm đấm xuống: “Coi như ngươi nói có lý, thôi, việc này ta mặc kệ ngươi, nhưng mà người cũng phải kiềm chế một chút. Cần biết là hăng quá hóa dở, đặc biệt là thời gian gần đây, thành Tú Thủy này có rất nhiều sóng ngầm.”
“Ngươi có biết đêm qua, kho hàng của Long gia đã bị một đám hung đồ đốt không? Còn cả đám Huyết Phong Đạo kia nữa, bọn chúng đã trở về quận Tú Thủy rồi.”
Sở Hi Thanh vốn không coi chuyện này ra gì.
Vụ án kho hàng Long gia, chẳng phải là hắn vứt nồi lên đầu đám Huyết Phong Đạo sao?
Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền nghe thấy Diệp Tri Thu mở miệng nói tiếp: “Ngay một ngày trước, có người nhìn thấy Lý Đạo Quy ở gần trấn Bạch Sa dưới hạ du. Hắn dẫn một đám người cướp hai chiếc thuyền buôn.”
Tâm thần Sở Hi Thanh hơi lạnh lẽo, Huyết Phong Đạo trở về thật rồi à?
Trấn Bạch Sa cách thành Tú Thủy và Cổ Thị tập chưa đến bảy mươi dặm.
“Còn nữa, trong vòng mười lăm ngày vừa có, có ít nhất năm đội nhân mã lẻn vào võ quán để điều tra, trong đó có hai đội đã xông vào Tàng Kinh Lâu.” Diệp Tri Thu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sở Hi Thanh, không khỏi cười gằn một tiếng: “Kiếm tuần sát sứ và Diệp lâu chủ, Lôi quán chủ, ba người họ đã chiến đấu ác liệt với đám người kia mấy trận rồi. Mặc dù không có tiếng gió nào truyền ra, nhưng đó chỉ là do võ quán giữ bí mật vì trấn an đệ tử thôi. Bởi vậy, nếu như ngươi nhảy nhót quá hăng, thì sẽ không có chỗ tốt nào đâu.”
Sở Hi Thanh thầm cảm thấy bất đắc dĩ, hắn rất đau đầu.
Hắn có thể không biết cây to đón gió lớn sao?
Nếu như có thể, thì hắn cũng muốn lặng lẽ trưởng thành, tích góp thực lực.
Vấn đề là hệ thống ba ba này không cho phép.
Càng nổi danh thì càng nhiều chỗ tốt, không thể ‘cẩu’ được. . .
“À đúng rồi!”
Nhắc đến Tàng Kinh Lâu, Sở Hi Thanh lại nghĩ đến chuyện đám đệ tử nội môn bọn họ vẫn còn chưa được vào trong đó ba ngày.
Võ quán nói là sẽ có bồi thường, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
“Giáo đầu, không biết khi nào thì Tàng Kinh Lâu mới mở cửa?”
Dưỡng Nguyên Công của hắn tiến triển thần tốc, nhiều nhất là một tháng sau, hắn có thể thăng cấp rồi.
Thậm chí Truy Phong đao pháp đã lên đến tầng thứ ba.
Sở Hi Thanh chờ Tàng Kinh Lâu mở cửa lần nữa, rồi ngốc đủ ba ngày ở trong đó, cố gắng học thuộc quan tưởng đồ và Chân Ý đồ của mấy cấp cao hơn.
Diệp Tri Thu lại hơi lắc đầu: “Phải chờ một thời gian nữa, đúng là võ quán đã bù đắp sách ở trong đó rồi, nhưng tình hình bây giờ rất rắc rối. Kiếm tuần sát sư nói hắn đã có biện pháp hóa giải nguy cơ của võ quán, cũng không biết là thật hay giả.”
Sở Hi Thanh không chú ý lắm, bởi vì hắn phát hiện trong tầm mắt của mình, bỗng nhiên có một bông pháo hoa cỡ lớn nổ tung.
Số lượng điểm võ đạo của hắn cũng từ 25 nhảy lên 46.
Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi, hắn không rõ những điểm võ đạo này đến từ nơi nào.
Điều khiến người ta kỳ quái hơn là, sau khi một lượng lớn điểm võ đạo vào sổ, mà cột danh vọng của hắn lại không thay đổi chút nào, dường như nhận được hạn chế gì đó.
. . .
Cổ Thị Tập, Sát Sinh Lâu.
Đây là một tòa lầu đá năm tầng nằm ở vùng ngoại ô phía nam Cổ Thị Tập.
Tòa lầu đá này được xây trong một mảnh rừng trúc, bề ngoài có vẻ thê lương rách nát. Nhưng chỉ cần đi vào bên trong, thì sẽ phát hiện ra bên trong có động thiên khác.
Bề ngoài của lầu đá tàn tạ, nhưng bên trong lại chu lương ngọc trụ, hành lang ở bốn phía treo đầy lụa màu hương vi, bên trong oanh yến thành đàn, huân hương nức mũi.