Chương 126: Tranh đài
Khi Sở Hi Thanh ngồi thuyền đến bờ đông sông Thần Tú, hắn phát hiện nơi này có rất nhiều người đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, tựa như là hung thú đang nhìn con mồi vậy.
Đại đa số họ đều mặc đồ đen, che mặt, giấu đầu lòi đuôi, khí tức lạnh lùng, ẩn giấu sát khí.
Mà tu vị của những người này đều rất không tầm thường.
Ngũ Cảm Thông Linh của Sở Hi Thanh có thể cảm nhận được chân nguyên của bọn họ, không có một ai là dưới bát phẩm. Thậm chí một vài người cá biệt trong đó, còn có tu vị thất phẩm.
Sở Hi Thanh nhìn vào trong màn hình huỳnh quang hư ảo, lại nhìn vào hai chữ Nhai Tí ở trong cột trạng thái.
Một đoạn tin tức xuất hiện ở trong đầu hắn.
---Có hơn ba mươi võ tu bát phẩm trở lên ôm ấp sát ý với ngươi, Nhai Tí đao ý của ngươi tăng lên đến trình độ hạ đẳng!
Sở Hi Thanh âm thầm hoảng sợ, vẻ mặt nghi ngờ: “Những người này thật kỳ lạ, nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như là thợ săn tiền thưởng hoặc sát thủ gì đó, ta đắc tội với họ rồi sao?”
Là do mình làm bọn họ thua tiền ở sinh tử lôi lần trước à? Không đến mức này chứ?
“Ngươi không biết sao?” Nữ thị vệ lại nhìn Sở Hi Thanh với vẻ mặt quái dị lần nữa: “Hai mươi ngày trước, có người đã treo thưởng ở Sát Sinh Lâu, treo giải thưởng 1300 lượng bạc để lấy mạng của ngươi, sau đó còn có người thêm tiền thưởng, đã lên đến 1500 lượng bạc. Hiện giờ có rất nhiều thợ săn và sát thủ cảm thấy hứng thú với cái đầu của ngươi.”
Cái tên này cho rằng vì sao nha nội nhà nàng lại phái ba người bọn họ đến đây bảo vệ hắn?
Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì mặt đã như màu đất.
Sở Hi Thanh nghe thấy đầu mình được treo thưởng đến tận 1500 lượng bạc, thì đúng là kinh hồn bạt vía một trận.
Nhưng mà hắn bình tĩnh lại ngay, thầm nghĩ bên cạnh mình có rất nhiều cao thủ, hai vị thất phẩm, cộng một vị lục phẩm.
Còn có cả một Lục Loạn Ly thâm tàng bất lộ, thuật võ song tu nữa.
Nếu như mấy người này còn không được, thì vẫn còn con bài tẩy “Bá Võ Vương” Sở Vân Vân nữa.
Sở Hi Thanh thầm nghĩ, sau lần sinh tử lôi này thì sẽ trốn trong võ quán Chính Dương không ra khỏi cửa.
Trước khi tu vị tăng lên đến bát phẩm, thì có đánh chết hắn cũng không ra ngoài.
Sở Hi Thanh bình tĩnh thong dong, lại làm cho nữ thị vệ hơi bất ngờ, nàng còn âm thầm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào bến đò, dừng lại ở trước người bọn họ.
Sở Hi Thanh định mắt nhìn qua, trong mắt ngậm lấy ý kinh ngạc.
Trước xe ngựa trước mặt này cũng không hào hoa phú quý, mà toàn thân được đúc từ thép, bốn phía của toa xe là những tấm sắt rất dày, ngay cả bánh xe cũng được đúc từ thép.
Lúc này, Tả Thanh Vân thò đầu ra khỏi cửa sổ xe rồi cười khanh khách.
“Lên xe đi! Chúng ta ngồi xe đi qua.”
Sở Hi Thanh biết nghe lời hai, lập tức leo lên xe.
Thật ra thì bến đò Cổ Thị Tập cách Miếu thị không xa, chỉ chưa đến một dặm đường.
Nhưng khi xe ngựa đi vào đường phố, thì Sở Hi Thanh mới biết vì sao phải đi xe ngựa sắt thép này.
Nhìn từ cửa sổ xe ra ngoài, chỉ thấy hai bên đường phố Cổ Thị Tập có rất nhiều người, đâu đâu cũng là người người tấp nập, phải náo nhiệt và đông đúc hơn lần trước hắn đến đây nhiều.
Dưới tình huống như vậy, đúng là hắn có lo lắng sẽ bị người chặn giết hoặc là bắn ám khí.
Ngũ Cảm Thông Linh của hắn có nhạy cảm đến đâu thì cũng không thể chú ý hết được.
Lúc này, còn có hơn 100 vị tráng hán áo đỏ đi mở đường cho xe ngựa, bọn họ như một bức tường người kiên cố, mạnh mẽ gạt đám người ra hai bên, không để cho bất cứ kẻ nào tiến lại gần phạm vị năm trượng của xe ngựa.
Nữ thị vệ thì phi thân lên đỉnh chóp của xe nừa, nàng đổi một thanh trường mâu, mắt nhìn bốn phát, cảnh giác với tất cả mọi thứ dị thường ở xung quanh.
Tả Thanh Vân ở trong xe thì lại vừa lắc quạt giấy vừa giải thích tình hình: “Hai đối thủ lần này của ngươi đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh ở trong quận ta. Một là Trang Hồng Phi tu hành ma đạo, sở trường về ám khí và đao pháp, thủ đoạn độc ác, đối thủ của hắn không ai là có thể sống sót, từ khi lên đài đến giờ, đã tích lũy mười chín trận thẳng ở Miếu thị rồi.”
“Một người khác là Chu Lương Thần, người này một đường quét ngang cấp độ cửu phẩm, không ai địch nổi một kiếm, chưa từng có người nào sống quá ba hiệp dưới tay của hắn, vì thế nên được xưng là Cửu Phẩm Kiếm Ma.”
“Hai người này đều có tư cách leo lên Thanh Vân Bảng của quận chúng ta, bởi vậy tin tức hai trận sinh tử lôi này vừa truyền ra, trong vòng ba ngày đã làm võ lâm quận ta vang rền. Không chỉ đám dân cờ bạc của quận chúng ta đổ xô chạy đến đây, mà còn có rất nhiều nhân vật giang hồ trong phạm vi Đông Châu bị hấp dẫn đến.”
Sở Hi Thanh thầm nghĩ khó trách, ba ngày nay điểm võ đạo của hắn lại tăng lên một lần nữa, hôm nay đã đến 79 điểm.
Thì ra là dựa vào đối thủ kéo lên.
Nội tâm hắn hơi động, sinh ra một ý nghĩ kỳ dị.
Dựa vào người khác kéo lên cũng có thể gia tăng danh vọng sao? Hình như có thể ra tay từ chỗ này nhỉ?