Chương 127: Tranh đài (2)
“Thật ra thì ý của ta là để ngươi chọn vài đối thủ hơi yếu một chút, đánh vài trận sinh tử lôi để thích ứng một thời gian.” Tả Thanh Vân cười khổ một tiếng, lời nói còn ẩn chứa bất đắc dĩ: “Nhưng mà ta có hai đối thủ, bọn họ đều là mặt hàng đa mưu túc trí, mười ngày trước, bọn họ đã đưa yêu cầu tranh đài với ta, ta không thể không tiếp nhận.”
“Tranh đài?” Sở Hi Thanh cau mày, vẻ mặt không hiểu.
“Tranh võ đài!” Tả Thanh Vân dùng quạt xếp chỉ ra ngoài: “Hai mươi bốn tòa võ đài của Miếu thị, trước mắt là do ba người ta và Độc Tí Đao – Lý Thương, cùng trang chủ Vân Kiếm Trang – Độ Vân Lai chia cắt. Phương pháp phân chia chính là dùng sinh tử lôi để tranh đài, thắng một trận thì được một cái võ đài.”
“Ta có cao thủ ở cấp bậc bát phẩm và thất phẩm, cho nên lúc mạnh nhất thì ta có thể chiếm một nửa trong hai mươi bốn tòa võ đài này, nhưng mà thời gian gần đây, ta bị bọn họ chèn ép ở cấp bậc cửu phẩm, bây giờ chỉ chiếm được chín tòa võ đài.”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, hắn cũng hiểu vì sao Tả Thanh Vân lại bỏ nhiều tiền vốn như vậy ở trên người hắn rồi.
“Thật ra thì phần thắng của người không lớn lắm, ta chỉ có thể cố hết sức để giúp ngươi.”
Lúc này, Tả Thanh Vân lại lấy hai món đồ ra rồi đưa cho Sở Hi Thanh, đó là một bình thuốc và hai cái xà cạp màu trắng bạc.
“Trong bình là hai viên Dung Huyết Đan thượng phẩm, ta đã dùng trăm phương ngàn kế để kiếm về. Còn cái xà cạp này là pháp khí thất phẩm, sau khi truyền chân nguyên vào thì có thể đến tốc độ của ngươi tăng lên gấp bội. Nhưng thứ này là đồ của bạn ta, ta chỉ có thể cho ngươi mượn hai ngày.”
Vẻ mặt Sở Hi Thanh hơi rung lên: “Nha nội trượng nghĩa!”
Lần trước, hắn sử dụng Dung Huyết Đan mà Tào Hiên đưa cho, sau đó tố chất cơ thể của hắn được tăng lên một phần mười.
Nhưng mà mấu chốt là cái xà cạp này, đây rõ ràng là đưa cho hắn để bảo vệ tính mạng của mình.
“Trượng nghĩa cái gì chứ?” Tả Thanh Vân lắc đầu: “Là ta không tốt, cho nên ngươi vừa mới bắt đầu mà đã nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Ta liền nói rõ với ngươi, thật ra dưới trướng ra cũng có hai vị cửu phẩm, nhưng thực lực của bọn họ kém xa Trang Hồng Phi, nếu như bắt bọn họ lên đài thì bọn họ nhất định phải chết, chuyện này không tử tế.”
“Chỉ có Sở Hi Thanh ngươi là có cơ hội sống sót, nói chúng là hai trận này, ngươi thắng được thì thắng, không thắng được thì chạy trên võ đài để câu kéo thời gian là được. Ta rất coi trọng ngươi, đừng mất mạng quá sớm, lần sau thắng lại là được rồi. . .”
Tả Thanh Vân nói lời này xong, sắc mặt Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đều thả lỏng xuống, ấn tượng với vị Tả nha nội này cũng tốt hơn một chút.
Cách làm việc và làm người của người này, quả thật là rất sảng khoái và hào phóng.
Lúc này, xe ngựa đã dừng lại, bọn họ đã đi đến một tòa tửu lâu cao đến sáu tầng ở Miếu thị, diện tích ít nhất năm mẫu.
Trên cổng lớn của tửu lâu còn có mấy chữ như rồng bay phượng múa “Thắng Bại Lâu”.
“Thắng Bại Lâu, nhất quyết thắng bại, cũng quyết sinh tử. Tòa lầu này tạm thời do ta chấp chưởng, nhưng ngày mai thì chưa chắc.”
Tả Thanh Vân chậc một tiếng, nhảy xuống từ trên xe ngựa: “Hai trận lôi đài, sẽ tiến hành vào hai ngày. Trận hôm nay sẽ bắt đầu sau một canh giờ, ta đã bảo người sắp xếp một gian phòng ở tầng năm cho ngươi, ngươi đi lên nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Sở Hi Thanh nhảy xuống xe ngựa theo Tả Thanh Vân, sau đó liền nghe thấy tiếng ồn ào náo động ở phía bên kia của xe ngựa.
“Đó chính là Sở Hi Thanh kia? Thì ra dung mạo là như vậy sao?”
“Cái túi da này đúng là không tệ, chỉ là có vẻ hơi ốm yếu, gió thổi một cái là bay, hắn có thể thắng sao?”
“Đừng thấy dáng vẻ ốm yếu này của hắn mà nhầm, đao pháp của người này rất ác liệt, hơn hai mươi ngày trước hắn đã chém ba người, rất nhiều người đều nhìn thấy.”
“Đao pháp ác liệt thì thế nào? Hắn có thể là đối thủ của hai người kia sao?”
“Này! Nghe nói ngươi là thủ tịch nội môn của võ quán Chính Dương? Lão tử đặt cược lên người ngươi, lát nữa đừng có làm mất tiền của lão tử.”
“Ha ha! Tên nhãi này chết chắc rồi, Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu Lương Thần đã đánh mười bảy trận sinh tử lôi, chưa từng thua bao giờ.”
Sở Hi Thanh nhìn đám người đang rít gào về phía mình như một đám điên kia, hắn không khỏi hơi nhướng mày lên.
“Đừng để ý đám người này, cũng không cần lo về bọn họ.” Tả Thanh Vân thấy buồn cười, mở quạt xếp ra: “Hôm nay, phí trà nước và đi vào Thắng Bại Lâu là năm mươi lượng một người, đám dân cờ bạc này không vào được, chỉ có thể ở ngoài gào rống vài câu mà thôi.”
Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng không để ý đến đám người điên cuồng này, hắn chỉ kinh ngạc mà nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt của mình.
Điểm võ đạo của hắn lại tăng lên, đã đến 82 điểm.