Chương 137: Toàn đồ (2)
Sau khi nghe xong, Sở Vân Vân không khỏi liếc nhìn Sở Hi Thanh một cái.
Cái tên này . . . dạo này không chỉ bay lên trời, mà còn có chút không biết xấu hổ. . .
Nhưng mà nể mặt Sở Hi Thanh vất vả luyện tập hai mươi ngày, đao pháp tiến triển thần tốc, cho nên nàng không thèm tính toán với tên này.
Sở Hi Thanh thì lấy viên ngọc phù từ túi ở trên hông ra, trả lại cho Lục Loạn Ly: “Vậy này trả lại cho ngươi, đa tạ!”
Tuy rằng Sở Hi Thanh không biết thứ này là thứ gì, nhưng hắn biết thứ này nhất định cực kỳ đắt giá, cảm giác cầm nó thì khá bỏng tay.
Đúng là hắn tham tài, nhưng mà quân tử ái tài cũng có đạo, hiện giờ hắn đã không cần phải tính toán chi li vì một hai trăm đồng tiền nữa.
Lục Loạn Ly rất vui vẻ, bảo bối của nàng vẫn còn nguyên vẹn.
Nàng vô thức đưa tay ra cầm, nhưng sau đó lại bĩu môi một cái, thu tay lại rồi nói: “Ngươi vẫn cầm đi thì hơn, chờ tối ngày mai lại trả cho ta cũng được.”
Ngày mai còn có một cái Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu Lương Thần, vẫn còn chưa biết ngày mai Sở Hi Thanh sẽ sống hay chết kìa.
Sở Hi Thanh cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cất ngọc phù vào trong ngực của mình.
Ngọc phù này khá phỏng tay, đặt ở trong ngực lại thấy hơi ấm áp.
Cũng chính là vào lúc này, Tả Thanh Vân cầm quạt xếp đi đến, hắn mặt mày hớn hở, cười nói: “Tốt lắm! Tiểu Sở ngươi đánh một trận thật là hay! Trang Hồng Phi kẻ này ỷ vào một thân ám khí bôi độc có một không hai trong cửu phẩm, đã thắng liên tục mười chín trận mà không ai sống sót, cũng giết chết ba vị cao thủ dưới trướng ta, cướp ba cái võ đài của ta.”
“Hôm nay hắn ngã trong tay tiểu Sở ngươi, thật là làm cho ta thấy vui vẻ! Ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi, tiểu Sở ngươi quả nhiên là tiền đồ vô lượng!”
Mí mắt Sở Hi Thanh hơi nhướng lên, ôm quyền về phía Tả Thanh Vân: “Nha nội quá khen, Sở mỗ may mắn mới thắng được thôi.”
“Tiểu Sở khiêm tốn rồi, tuy rằng thực lực của ngươi kém hắn nửa bậc, nhưng tuyệt đối không phải nhờ may mắn, mà là dựa vào cái này.”
Tả Thanh Vân chỉ chỉ vào đầu của mình, sau đó lại cười khanh khách mà vẫy tay về phía dưới đài: “Đem những thứ đó lên đây.”
Lúc này, có ba vị đại hán áo đỏ đi đến trước mặt Sở Hi Thanh, từng người đều bê một cái khay.
Tả Thanh Vân chỉ vào cái khai thứ nhất, giải thích: “Đây là 1200 lượng bạc, lệ phí di chuyển cộng thêm một phần mười kim ngạch đặt cược, tổng cộng là 1130 lượng bạc, ta làm tròn cho người thành 1200!”
“Cái thứ hai này là một bức ‘toàn đồ Bí Chiêu’ của Truy Phong đao pháp, là ta dùng mặt dày và một số tiền lớn mới lấy được từ trong tay một người bạn! Cái thứ ba là ngân phiếu trị giá 5000 lượng bạc. Nhưng ngươi chỉ có thể lấy một trong hai thứ này.”
Ánh mắt Sở Hi Thanh đã nhìn chằm chằm vào cái khay gỗ thứ hai, gần như là không rời mắt nổi.
Đây là một tấm da vuông tầm hai thước, phía trên có khắc những đường vân màu bạc quái dị, tổ hợp lại thì rất dễ nhìn, giống như là một chữ Phong.
‘Toàn đồ Bí Chiêu’ của Truy Phong đao pháp, tên như ý nghĩa, là đồ đằng Bí Chiêu tập hợp tất cả mười tám thức của Truy Phong đao pháp vào làm một.
Nó tăng cường cho tất cả các chiêu thức của Truy Phong đao pháp, tuy rằng không tăng cường nhiều như đồ đằng Bí Chiêu của một thức riêng lẻ, nhưng cũng tăng tầm ba phần mười uy lực và tốc độ đao.
Dù là tương lai hắn chuyển sang tu luyện đao pháp tiến giai của Truy Phong đao pháp, thì cái ‘toàn đồ Bí Chiêu’ này cũng phù hợp.
Vật này cực kỳ quý giá, giá trị đâu chỉ 5000 lượng bạc?
Chỉ sợ là mười ngàn lượng bạc cũng không mua được, mà còn là thứ có tiền cũng không mua được.
Hô hấp của Sở Hi Thanh nặng nề hớn, hắn cố gắng để cho mắt mình dời ra khỏi đó, quay sang chắp tay với Tả Thanh Vân: “Nha nội, cái gọi là vô công bất thụ lộc, cái ban thưởng này thật sự là quá nặng.”
Tả Thanh Vân lại thấy buồn cười, lắc quạt xếp trong tay rồi giải thích nguyên do: “Yên tâm, cái này đều là ngươi thắng được. Lúc nãy, tên Lý Thương ngu xuẩn kia đã đặt cược thêm, hắn đánh cược hai tòa võ đài mà mười ngàn lượng bạc với ba. Đây là niềm vui bất ngờ, cho nên không cần tuân theo quy củ của Miếu thị, hai tòa võ đài không thể chia, bạc thì ta chia cho ngươi một nửa. Đương nhiên, ngươi cũng có thể lấy tấm ‘toàn đồ Bí Chiêu’ này.”
Khóe môi Tả Thanh Vân hơi cong lên, tinh thần phấn chấn hớn hở: “Ngươi bán mạng cho ta, Tả mỗ cũng phải để cho mạng ngươi có giá trị, Tả mỗ không chơi mấy trò mèo kia!”
Sở Hi Thanh không còn do dự nữa: “Cảm ơn nha nội đã bồi dưỡng, ta chọn ‘toàn đồ Bí Chiêu’ của Truy Phong đao pháp!”
5000 lượng bạc tất nhiên làm người ta động lòng, nhưng còn lâu mới sánh được với tấm ‘toàn đồ Bí Chiêu’ này.
Thứ này quyết định giới hạn về mặt sức chiến đấu của võ tu bọn họ.
“Được!” Tả Thanh Vân cười ha ha: “Ta có thể mời Hình Xăm Sư giỏi nhất đến, đêm nay sẽ khắc lên cho ngươi.”
Hắn lấy bức ‘toàn đồ Bí Chiêu’ này ra, đúng là có ý muốn bồi dưỡng Sở Hi Thanh.
Ngoài ra, cũng vì ứng phó với trận chiến ngày mai, Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu Lương Thần!