Bá Võ

Chương 138: Không biết xấu hổ

Chương 138: Không biết xấu hổ

Hình Xăm Sư mà Tả Thanh Vân tìm đến, chính là một nữ tính tên là Ngô Mị Nương.
Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly vừa nhìn thấy Ngô Mị Nương thì không khỏi hơi cau mày liễu, trong lòng thấy hơi không thích.
Tuy rằng người phụ nữ này đã gần bốn mươi, nhưng mặt mày như vẽ, phong vận vẫn còn, toàn thân đều lộ ra hơi thở xinh đẹp quyến rũ.
Bộ cung trang của nàng cũng là được sửa chữa qua, cố tình phanh ngực lộ tay, thu hút sự chú ý của người khác.
Mấu chốt là chuyện xăm hình này, bắt buộc phải tiếp xúc gần với nhau.
Sở Hi Thanh lại không do dự, hắn cởi áo ở thân trên ra.
“Sở tiểu ca hơi gầy nha, rất khó tin được là sức mạnh của ngươi lại có thể áp chế Trang Hồng Phi.”
Ngô Mị Nương đánh giá Sở Hi Thanh một chút, tựa như phải nhìn thấu toàn thân hắn vậy.
Mãi cho đến khi nàng cảm nhận được ánh mắt khác thường của hai cô bé kia, thì mới như cười như không mà hỏi dò: “Sở tiểu ca, ngươi định xăm cái đồ đằng này ở chỗ nào? Là trên cánh tay, hay là trước ngực hoặc sau lưng?”
Sở Hi Thanh nhất thời cau mày, hỏi dò: “Chuyện này cần lưu ý gì không?”
“Tấm đồ đằng này khá lớn, một bức mà tương đương với hai bức. Xăm ở trước ngực hoặc sau lưng thì sẽ dễ hơn một chút, đại khái là mất nửa canh giờ thì có thể xong xuôi, xăm ở lưng hoặc ngực thì rộng rãi nên sẽ nhanh hơn.” Ngô Mị Nương cười nói: “Xăm ở cánh tay thì sẽ hơi khó khăn, cần ít nhất hai canh giờ, đương nhiên giá cả cũng đắt hơn, phải tăng thêm ba trăm lượng bạc. Nhưng ta có thể nối nó với bức Phong Lôi Giao Gia của ngươi, để hai bức đồ bổ trợ lẫn nhau.”
Sở Hi Thanh đương nhiên là chọn xăm ở cánh tay, tuy rằng khó hơn và phí tiền hơn, nhưng lại có thể gia tăng sức chiến đấu cho hắn.
Trong hai canh giờ, Sở Hi Thanh đều nhe răng trợn mắt trong toàn bộ quá trình.
Đồ đằng Bí Chiêu hoàn toàn khác biệt với hình xăm bình thường.
Trong truyền thuyết, đồ đằng Bí Chiêu bắt nguồn từ thời đại bộ lạc ở thượng cổ.
Khi đó, mọi người phát hiện xăm đồ án của các loại dị thú thần kỳ lên người mình, thì có thể nắm giữ được sức mạnh mạnh mẽ hơn, hoặc là gia tăng tốc độ, bởi vậy mới diễn sinh ra các loại ‘đồ đằng’ và ‘chiến văn’.
Sau đó, diễn biến đến ngày nay, đồ đằng Bí Chiêu đã càng ngày càng hoàn thiện.
Đầu tiên, Ngô Mị Nương cắt bức toàn đồ của Truy Phong đao pháp ra làm hơn mười miếng nhỏ, sau đó lại dùng một loại thuốc nước kỳ lạ để ngâm kim, rồi bắt đầu men theo hoa văn mà khâu tấm da này lên trên da thịt cánh tay của Sở Hi Thanh.
Sau đó, nàng lại lau một chút nước thuốc lên trên tấm da đó, những tấm da này gặp nước liền tan, hóa thành một dòng máu hai màu vàng và đỏ, rồi dung nhập vào bên trong da thịt của Sở Hi Thanh, cuối cùng hình thành một hình xăm có đồ án tương tự.
Sau đó còn phải khơi thông, mượn những đồ đằng này, xây dựng ra một kết cấu tương tự như kinh mạch trong cơ thể.
Toàn bộ quá trình nói thì đơn giản, nhưng mà thực ra lại cực kỳ phức tạp và rườm rà.
Sở Hi Thanh đau đớn không thôi, Ngô Mị Nương cũng mồ hôi khắp người, quần áo toàn thân đều ướt sũng.
Hai canh giờ sau, Ngô Mị Nương rốt cuộc cũng thả lỏng xuống.
Sau đó, nàng lại kiểm tra thân thể của Sở Hi Thanh một cách tỉ mỉ và cẩn thận.
“Xong rồi chứ?” Lục Loạn Ly thiếu kiên nhẫn mà trừng mắt lên: “Ngươi còn muốn sờ đến khi nào?”
Ròng rã hai canh giờ, hai người tiếp xúc rất gần, còn có thể ngửi thấy hơi thở của nhau.
Cái Ngô Mị Nương này còn lấy danh nghĩa sờ xương của Sở Hi Thanh, để sờ toàn thân từ trên xuống dưới của Sở Hi Thanh ở ngay trước mặt nàng.
Ngô Mị Nương thấy buồn cười, trong lòng biết là cô bé này đang ghen đây.
“Sắp xong rồi, sẽ không có vấn đề gì lớn!” Ngô Mị Nương bắt đầu thu dọn các loại công cụ của mình: “Nhớ là trong vòng ba ngày không được chạm nước, sau đó không được đụng vào các thứ như ‘Thần Hoa diệp dịch’, chúng nó sẽ tẩy đồ đằng ở trên người ngươi, hoặc là sẽ làm giảm công hiệu của đồ đằng.”
“Trước kia, có rất nhiều võ tu bị người khác ám hại, chỉ cần nhỏ một chút ‘Thần Hoa diệp dịch’ vào trong nước rửa ráy, là sẽ mất tám phần uy lực của đồ đằng, ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Sau đó, nàng lấy mười viên phù lục màu vàng ra, đặt ở trước người Sở Hi Thanh: “Đây là tin phù của ta, chỉ cần gấp chúng thành hạc giấy, là có thể bay trở về bên cạnh ta. Nếu như ngươi có chuyện gì, có thể dùng nó để liên hệ với ta, ta sẽ giảm giá 10% cho Sở tiểu đệ ngươi.”
Răng rắc. . .!
Tay phải của Lục Loạn Ly nắm chặt, xương cốt phát ra một tiếng nổ vang.
Nữ nhân này có ý gì?
Sau đó, nàng nhìn về phía Sở Vân Vân với ánh mắt nghi ngờ.
Vừa rồi, Lục Loạn Ly cũng nghe thấy tiếng xương cốt nổ vang ở bên phía Sở Vân Vân.
Nàng chợt thấy vui vẻ, vì cho rằng Sở muội muội cũng đứng về phía nàng.
Chứng tỏ Sở muội muội cũng không thích con mụ xinh đẹp yêu mị này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất