Chương 147: Tao ngộ
Khi huynh muội Sở Hi Thanh cưỡi ngựa thuê chạy đến Hỏa Cốt Quật, vừa đúng là lúc giữa trưa.
Sở Hi Thanh vừa mới đi đến khu vực bên ngoài của Hỏa Cốt Quật, thì đã cảm giác được bầu không khí nơi này không đúng lắm.
Tòa thị trấn được xây dựa vào Hỏa Cốt Quật kia, không có một bóng người trên đường, đại đa số cửa hàng đều mở cửa, nhưng bên trong thì bừa bộn như bị lật tung. Hai bên đường phố còn có một số thi thể và máu thịt be bét.
Sở Vân Vân xem qua hai cái cửa hàng, thì không khỏi cau chặt lông mày: “Chắc là thị trấn này đã bị mã phỉ cướp sạch.”
Nàng nhìn thấy rất nhiều dấu chân ngựa ở trên đường phố, cũng có một số phân ngựa còn tươi mới.
Những vết thương trên đám thi thể kia, đại đa số đều ở phần đầu vai và bộ ngực. Vết đao từ trên xuống dưới, tất cả khớp xương bên trong đã vỡ vụn.
Hiển nhiên là bị người ta chém từ trên xuống, bọn họ mượn tư thế xung kích của chiến mã, cho nên lực rất mạnh.
Ngoài ra, vết thương còn rất mới, vết máu vẫn chưa khô, chứng tỏ trận cướp bóc và tàn sát quy mô lớn này, chỉ mới phát sinh trong vòng một canh giờ.
Sở Hi Thanh thì lại nghi ngờ không thôi: “Mã phỉ từ đâu đến? Mà lại dám ra tay ở Hỏa Cốt Quật?”
Hỏa Cốt Quật là nơi nằm ngoài luật pháp, không bị triều đình quản lý.
Nơi này không có cẩm y vệ, không có lục phiến môn, cũng không có quân lính bảo vệ.
Tuy nhiên, hơn hai mươi nhà hiệu buôn và hiệu thuốc của quận Tú Thủy đều tập trung ở đây, thế lực rất lớn mạnh.
Sau lưng bọn họ, hoặc là võ đạo thế gia truyền thừa lâu đời, hoặc là bang phái và thế lực mạnh mẽ trên giang hồ.
Lúc này, tuy rằng nhân mã của Long gia và Thiết Kỳ Bang đã rút khỏi Hỏa Cốt Quật, nhưng trong thị trấn bên Hỏa Cốt Quật này vẫn có tám chín trăm võ sư hộ viện.
Những người hái thuốc kia cũng không phải quả hồng mềm, bọn họ dám kiếm ăn ở nơi sâu trong Hỏa Cốt Quật, há có thể không có một thân võ nghệ?
Có người nói trăm năm trước, triều đình từng có ý định thành lập một cái huyện ở đây, nhưng bị thế lực địa phương bắt tay ngăn cản.
Vị quận trưởng muốn phổ biến ý nghĩ này, cũng bị biếm quan đến Bắc vực, chỉ qua một năm là đã chết trận nơi biên cương.
Ánh mắt Sở Vân Vân lạnh lẽo: “Mã phỉ bình thường tất nhiên không dám động vào nơi này, nhưng nếu cộng thêm Huyết Phong Đạo thì lại khác.”
Sau trận chiến ở Tàng Kinh Lâu, Huyết Phong Đạo chỉ còn lại một ít người, nhưng thành viên còn lại đều là cao thủ ngàn người có một.
Thế lực sau lưng của Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy, càng là một tồn tại có địa vị ngang bằng với Vô Tướng Thần Tông.
Huyết Phong Đạo muốn tìm một đoàn mã phỉ ở gần quận Tú Thủy, là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Hai người tìm hai bộ quần áo ở trên trấn, thay bộ quần áo đệ tử võ quán trên người xuống, sau đó đi về phía miệng quật ở gần nhất.
Nơi này chắc hẳn là mắt trái của thi thể Cổ thần, ngoại hình như một cái bát.
Sở Hi Thanh phát hiện hơn 100 con ngựa ở bên ngoài miệng quật, còn có một đội bảy người đang trông coi và chăm sóc ngựa.
Trong miệng quật còn có hơn mười người, bọn họ mặc giáp da, từng người ấn chuôi đao, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn ra bên ngoài.
Sở Vân Vân quan sát hoàn cảnh một phen, sau đó liền trực tiếp đi về phía miệng quật.
Nàng đội một cái mũ che màu đen, bóng người như mờ như ảo.
“Người nào?”
Đám mã phỉ kia dồn dập rút đao ra khỏi vỏ, nhưng bọn họ vừa mới làm xong động tác này, thì Sở Vân Vân đã đi đến giữa đám người bọn họ.
Răng rắc! Răng rắc!
Theo những tiếng gãy xương lanh lảnh vang lên, những người kia còn chưa kịp làm gì thì đã ngã ầm xuống đất.
Nhưng mà Sở Vân Vân vẫn để lại hai người sống, xương gáy của bọn họ hơi vặn vẹo, nhưng vẫn còn hơi thở yếu ớt.
Sở Hi Thanh đi theo qua bên đó, nhặt một thành Ma luyện Khinh cương đao ở dưới đất lên rồi chỉ vào cổ họng của một người: “Các ngươi là mã phỉ từ đâu?”
Người kia dùng ánh mắt vô cùng căm hận và oán độc để nhìn Sở Hi Thanh, hắn phun một ngụm máu: “Chúng ta là Bạch Vân Trại ở Tây Sơn, đám con hoang các ngươi chết chắc rồi!”
Sở Hi Thanh hiểu biết có hạn với giang hồ Đại Ninh, hắn không biết Bạch Vân Trại là thế lực gì, nằm ở nơi nào.
Nhưng mà hắn biết Tây Sơn, khi hai người bọn họ vừa mới đến quận Tú Thủy, thì Sở Vân Vân đã đến Tây Sơn để săn bắn.
Đó là một dãy núi kéo dài hơn bốn trăm dặm, phạm vi rất rộng lớn.
“Các ngươi tới nơi này làm gì?” Lưỡi đao của Sở Hi Thanh đã đâm vào một tấc trong cổ họng của mã phỉ, làm cho một vệt máu tươi tràn ra ngoài: “Huyết Phong Đạo muốn làm cái gì?”
“Tất nhiên là đến để phát tài, mấy vị hảo hán Huyết Phong Đạo dùng tiền mời chúng ta đến giúp một tay.” Mã phỉ biết rõ mình phải chết, nhưng vẫn không sợ hãi, mà còn nở nụ cười: “Nhưng mà ngoại trừ cướp đoạt tiền tài ở Hỏa Cốt Quật, thì dường như bọn họ còn muốn bắt người nào đó, có người nói là một nữ nhân. Các ngươi có giỏi thì đi xuống tìm mấy vị hảo hán Huyết Phong Đạo mà hỏi đi.”