Chương 148: Loạn Ly
Tên mã phỉ này hy vọng hai người Sở Hi Thanh đi xuống Hỏa Cốt Quật, sau đó tự tìm đường chết, cho nên hỏi gì đáp nấy.
Ánh mắt Sở Vân Vân lạnh lẽo, tiện tay vung đao chấm dứt tính mạng của người này.
Lúc này, Sở Vân Vân đã giải quyết hết đám mã phỉ ở bên cạnh bầy ngựa, còn đang dùng Hóa Thi Thủy để giải quyết thi thể.
Lần trước, khi nàng đi vào Hỏa Cốt Quật thì không xử lý đám thi thể ở bên ngoài, thật ra đã để lại mầm họa không nhỏ, may mà đám người Long gia không để ý, cũng chưa từng điều tra.
Hai người thu dọn hiện trường một chút, sau đó tiếp tục đi vào nơi sâu xa trong Hỏa Cốt Quật.
Sở Hi Thanh nghĩ đến lời nói của tên mã phỉ kia, trong lòng lại như có lửa đốt.
Hắn hận không thể lập tức tìm thấy Lục Loạn Ly, nhưng mà Hỏa Cốt Quật này kéo dài hơn hai mươi dặm, nơi sâu xa nhất thì lại sâu tận ba dặm dưới lòng đất, mà bên trong có vô số hang động và ngõ ngách, giống như kinh mạch và mạch máu ở trong cơ thể vậy, mà bốn phía giao nhau, nhằng nhịt khắp nơi, cực kỳ phức tạp.
Dù là người hái thuốc quen thuộc Hỏa Cốt Quật nhất, thì cũng có nguy cơ bị lạc đường.
Bọn họ muốn tìm một người ở chỗ này, càng như là người mù dò đường, chỉ có thể dựa vào vận may.
“Đừng nóng vội, ta sẽ có biện pháp!” Sở Vân Vân nhìn Sở Hi Thanh đang lòng nóng như lửa đốt: “Lục cô nương sẽ không sao đâu, nàng có xuất thân bất phàm, nên sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cái tên này bình thường thì luôn miệng ghét bỏ Lục Loạn Ly, nhưng đến khi Lục Loạn Ly xảy ra chuyện thì lại nóng vội đến mức này.
Sở Vân Vân bỗng nhiên dừng bước lại, nàng liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó đột nhiên nện một quyền lên vách đá ở bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng toàn lực, hang đá chung quanh liền rung chuyển như đất sập, còn mắt đất cũng chấn động rất mãnh liệt.
Sở Hi Thanh cau mày liễu lại, nàng chỉ cảm thấy ngực hơi đau, khí huyết cuồn cuộn.
Nàng vừa mới sử dụng hai phần mười sức mạnh thân thể, cũng đã tác động đến ám thương ở trong người.
Sau đó, áp tai vào bên vách đá để lắng nghe.
“Đây là phương pháp ‘nghe âm phản tiếng’ được lưu truyền trong quân đội, nó có thể mượn âm thanh mà người tạo ra, để nghe thấy động tĩnh trong ngoài phạm vi mấy chục dặm. Đáng tiếc là bây giờ ta không có chân nguyên, cho nên không nghe được xa như vậy.”
Chỉ một lát sau, con ngươi của nàng đọng lại, bóng người lao thẳng về phía sâu xa của động quật như một cơn gió.
Dường như Sở Vân Vân hiểu rõ tòa hang đá khổng lồ này như lòng bàn tay, nàng xe nhẹ đường quen cho nên đi rất nhanh.
Sở Hi Thanh cắn răng, dùng toàn lực để đuổi theo bước chân của Sở Vân Vân.
Không lâu sau, hắn nghe thấy vài tiếng người rất mơ hồ.
Những âm thanh này phiêu theo chiều gió, lúc thì ở đông, lúc thì ở tây, chợt trái chợt phải, làm người ta khó có thể phân biệt.
Sở Hi Thanh chỉ có thể cảm giác được, bọn họ càng ngày càng gần với nơi phát ra âm thanh hơn.
Nhưng đúng lúc này, Sở Vân Vân hơi nhướng mày lên, nàng nhìn thấy một đội mã phỉ mặc giáp da màu đen ở phía trước, bọn họ đang lao nhanh ở trong hang động.
Nàng đột nhiên đạp xuống một cái, bóng người lóe lên, lập tức lắc mình tiến vào trong đám người này.
Tốc độ ra tay của Sở Vân Vân nhanh như điện quang hỏa thạch.
Đám người này còn chưa kịp phát ra âm thanh thì đã ngã hết xuống đất.
Sở Vân Vân vẫn để lại một người sống như thường lệ.
Sở Vân Vân thở hồng hộc mà đuổi theo sau, hắn không chờ hơi thở bình ổn, mà cầm đao chỉ vào cổ họng của tên mã phỉ này.
“Cô gái mà các ngươi muốn vây giết đang ở chỗ nào. . .”
Giọng nói của Sở Hi Thanh chợt im bặt, chỉ vì hắn nhìn thấy hai bóng người đi ra khỏi khúc quanh ở phía trước.
Đó là hai tên Huyết Phong Đạo, bọn họ đều mặc Huyết Y (quần áo đỏ như máu) nên rất dễ nhận ra.
Sở Hi Thanh nhận ra một người trong đó, chính là tên nam tử độc nhãn đã từng truy sát Lục Loạn Ly ở trong Tàng Kinh Lâu.
Cũng chính là võ tu ngũ phẩm thứ hai của Huyết Phong Đạo, ngoại trừ Lý Đạo Quy.
Khi song phương chạm mặt nhau, trong mí mắt của Sở Vân Vân nhất thời lóe lên một tia sát khí lẫm liệt.
Thanh niên độc nhãn nhìn thấy hai người Sở Hi Thanh, thì hai mắt hắn híp lại, hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Các ngươi là người phương nào?”
Hắn cầm một thanh Nanh Sói Hoàn Thủ đao, cẩn thận hoành trước ngực, làm ra tư thế phòng bị.
Mười cái hô hấp trước, thanh niên độc nhãn này từng liên lạc bằng pháp khí truyền âm với đội nhân mã tinh nhuệ này của Bạch Vân Trại.
Hai người này lại có thể giải quyết tám tên mã phỉ tinh nhuệ trong thời gian ngắn như vậy, tuyệt đối không phải kẻ yếu.
“Các hạ thật là to gan, biết rõ Bạch Vân Trại và Huyết Phong Đạo chúng ta đang làm việc ở đây, mà lại còn dám xông vào. . .”
Khoảnh khắc này, thanh niên độc nhãn nhìn thấy bóng người gầy yếu của Sở Vân Vân biến mất, rồi lập tức xuất hiện ở trước mắt của hắn.