Chương 156: Dường như đã từng nhìn thấy
Khoảnh khắc này, toàn bộ hang động đều rơi vào yên lặng như chết.
Lúc này, chỉ còn hơn ba mươi tên mã phỉ là không bị thương, ánh mắt của bọn họ tràn đầy mờ mịt và hồi hộp, thậm chí là không thể tin tưởng một màn đang diễn ra trước mặt, sau đó lại nhìn Sở Hi Thanh đang cầm đao mà đứng.
120 tên mã phỉ tinh nhuệ, cộng thêm hai vị võ tu thất phẩm thượng, thế mà lại không địch nổi một người.
Bọn họ lập tức quay người, rồi điên cuồng chạy trốn về phía xa xa.
Mà trong khoảnh khắc này, Sở Hi Thanh lại vung đao lên lần nữa.
Phong Quyển Tàn Vân!
Cơn cuồng phong bạo ngược kia hóa thành vô số đao gió sắc bén, giết chết tất cả sinh linh ở trong hang động.
Từng cái từng cái lôi đình đánh thẳng vào tất cả những bóng người còn đang đứng ở phía trước.
Sở Hi Thanh toàn thân nhuốm máu, tựa như một Tu La màu đỏ tươi, bắt đầu đuổi theo truy sát cá lọt lưới.
. . .
Nửa khắc thời gian sau, cuối cùng thì Sở Vân Vân cũng men theo dấu vết ở dọc đường mà tìm thấy Sở Hi Thanh.
Khi nàng nhìn thấy vị huynh trưởng tiện nghi của mình, thì nội tâm nhất thời thả lỏng, nhưng ánh mắt lại hơi sửng sốt.
Trước mắt Sở Vân Vân, có thể nói là một mảnh bừa bộn.
Nơi này cực kỳ tanh tưởi, hơn trăm bộ thi thể ngã trên mặt đất, dòng máu của bọn họ chảy xuôi thành một dòng suối máu. Còn có hơn một trăm thanh đao kiếm cũng với vô số ám khí và mũi tên, rải rác ở bốn phương tám hướng.
Hai bên vách đá và đỉnh của hang độc đều có những dấu vết chém rất dài và rất sâu.
Đó không phải là vết chém của đao khí, đao khí không có tản như vậy, cũng không có rộng như vậy.
Sở Hi Thanh thì lại đang đứng bên một bộ thi thể, hắn đang đổ một giọt Hóa Thi Thủy xuống đó.
Thi thể kia vừa tiếp xúc với Hóa Thi Thủy, lập tức xì xì vài tiếng, rồi phát ra mùi tanh tưởi.
Sở Vân Vân cau mày, bịt mũi nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Quần áo trên người Sở Hi Thanh đã biến thành màu đỏ sậm, ngay cả tóc cũng bị nhuộm đỏ, hình tượng cực kỳ thê thảm và chật vật.
Tuy nhiên, khi Sở Vân Vân quan sát cẩn thận, thì lại phát hiện toàn thân Sở Hi Thanh không có một vết thương nào cả.
Ngoài ra, nàng còn nhìn thấy Lục Loạn Ly.
Thiếu nữ đang nằm ngửa trên một khối đá dài ở bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.
Có điều, vết thương trên người của thiếu nữ đã được xử lý và thoa thuốc, còn được băng bó.
Hô hấp của nàng rất bình ổn, lồng ngực phập phồng bình thường.
Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn chung quanh, nhất thời lại cau mày, cảm giác không tìm được manh mối: “Chuyện gì xảy ra?”
Sở Hi Thanh thì lại đỏ một giọt Hóa Thi Thủy xuống thi thể khác, trong lòng thì đang nhớ lại quá trình chiến đấu vừa rồi.
Hắn đang dành thời gian lĩnh ngộ đao pháp của Tần Mộc Ca, và cả cảm ngộ về đao ý của Tần Mộc Ca.
Nếu như Sở Hi Thanh đã thu được tất cả võ đạo của Tần Mộc Ca lúc 11 tuổi, vậy cũng có nghĩa là hắn hiểu được tất cả hàm nghĩa ở trong đó.
Hiệu quả của thẻ nhân vật sẽ biến mất sau một canh giờ, nhưng những lý giải của hắn về đao pháp và đao ý sẽ không biến mất.
Sở Hi Thanh lại hờ hững mở miệng trả lời: “Ta tìm được Lục Loạn Ly, nhưng lại bị ép đến bước đường cùng. Khi đó ta hôn mê bất tỉnh, mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì hiện trường đã biến thành như vậy. Dường như có một vị cao thủ xuất hiện, giết chết đám mã phỉ này, để cho chúng ta may mắn kiếm được một mạng.”
Đây là lời giải thích mà hắn đã nghĩ từ trước.
Nếu như giải thích thật, vậy thì hắn phải nói từ chuyện hệ thống trong tầm mắt của hắn rồi.
Sở Hi Thanh cảm thấy rất phiền phức, mà lại không thể nào làm người khác tin tưởng.
Thẻ nhân vật, bảng hệ thống gì gì đó. . . chính bản thân hắn cũng cảm thấy lời nói của mình rất hoang đường, tràn đầy hoang đường.
Sở Vân Vân thì lại hơi cau mày, nàng nửa tin nửa ngờ mà quét mắt qua hiện trường.
Nàng phát hiện một ít góc độ máu phun lại trùng khớp với một số vết máu ở trên người Sở Hi Thanh.
Lẽ nào cái cao thủ thần bí kia lại chính là bản thân Sở Hi Thanh sao?
Khi đó Sở Hi Thanh ngất xỉu, mất ý thức, lẽ nào là “Thần hàng pháp’? Hoặc là có thần ma nào đó phụ thể vào hắn?
Sở Vân Vân lắc đầu, vừa nhìn về phía mặt đất: “Vậy vì sao phải dung Hóa Thi Thủy? Dường như không cần thiết mà.”
Không phải mỗi người đều giống như nàng, cứ mỗi khi ra tay thì lại phải xóa hết dấu vết.
Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi xem vết thương trên người họ đi!”
Lúc này, Sở Vân Vân mới cúi người xuống, tập trung nhìn vào đám thi thể này.
Sau đó, sắc mặt nàng liền thay đổi, ánh mắt biến thành cực kỳ cổ quái.
Nhưng vết thương được tạo thành bởi đao ý này, Sở Vân Vân cảm thấy dường như mình đã từng nhìn thấy.
Rất tương tự với đao ý cực đoan của nàng khi còn nhỏ, không! Quả thực là giống hệt, cứ như là đúc ra từ một khuôn vậy. . .