Chương 155: Tàn sát (3)
Ba người chỉ giao thủ có ba hiệp, đao trong tay hắn đã bị một đao toàn lực của Cát Bình An đánh bay.
Mà lúc này, trong mắt Cát Bình An hiện lên một tia vui sướng, thì Sở Hi Thanh đã chập ngón tay lại như đao, đánh thẳng đến trước mặt hắn như lôi đình điện thiểm.
Đây là Trục Điện Chỉ!
Cát Bình An choáng váng, bỗng nhiên hiểu ra.
Tên này cố tình bỏ đao để đổi lấy một cơ hội này.
Nhưng vì sao tay của đối phương lại nhanh như vậy! Thậm chí còn nhanh hơn cả khoái đao vừa rồi!
Hắn có ý né tránh, nhưng ngón tay của Sở Hi Thanh lại có thể qua lại như quảng ảnh, một chỉ xuyên thủng trán của Cát Bình An.
Sau đó, tay của Sở Hi Thanh vồ lấy thanh miêu đao của Cát Bình An, rồi lập tức giơ lên ngăn chặn.
Cheng!
Theo một tiếng vang bén nhọn, tia lửa bắn tung tóe, Sở Hi Thanh may mắn đỡ được một kiếm này, mũi kiếm của tên mặc Huyết Y kia chỉ cách cổ họng hắn chưa đến nửa thước.
Mà cả người hắn cũng bị sức mạnh từ một kiếm của đối phương đánh cho trượt lùi về phía sau.
Chân Sở Hi Thanh hơi lảo đảo, gần như không thể đứng vững. Nhưng miêu đao trong tay hắn vẫn vung múa như thường, chém sạch tất cả đám ám khí và mũi tên kia.
Tên mặc Huyết Y nhân cơ hội này xông lên, toàn thân hắn treo ngược trên đỉnh hang đá tựa như một con dơi, kiếm trong tay phối hợp với đám ám khí và cung tên kia, chỉ trong vòng ba cái hô hấp mà đã đâm hơn bảy mươi kiếm.
Mãi đến tận khi Sở Hi Thanh đứng vững một lần nữa, thì hắn hắn mới dừng lại, dưới chân trượt lùi về sau hơn mười trượng, nhưng toàn thân vẫn treo ngược trên đỉnh hang động.
Đôi mắt tam giác của hắn hiện lên một vệt sáng lạnh lẽo, ngậm lấy sát cơ vô tận mà nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
“Ta không ngờ tên tạp chủng như ngươi lại có thể giết chết Cát Bình An!”
Một tên võ tu chỉ bát phẩm mà lại có năng lực như vậy.
Dưới trường hợp vị hơn trăm người vây giết, mà có thể tàn sát hơn bảy mươi người, giết chết một người tu vị thất phẩm thượng trải qua hơn trăm trận chiến đấu liều mạng như Cát Bình An!
“Tuy nhiên, chân nguyên của ngươi còn sót lại bao nhiêu?” Tên mặc Huyết Y cười đắc ý, để lộ ra một cái răng trắng nhỏ: “Hôm nay, ta chỉ cần kéo dài thời gian là có thể giết chết ngươi.”
Đối phương múa đao liên tục không ngừng nghỉ, lại còn điều khiển phong lôi, thậm chí còn sử dụng đao ý mạnh mẽ kia.
Người này chỉ có tu vị bát phẩm, chân nguyên có nhiều đi chăng nữa thì lúc này cũng đã tiêu hao đến không còn bao nhiêu.
Lông mày Sở Hi Thanh cũng cau lại.
Lúc này, đúng là chân nguyên của hắn đã tiếp cận trạng thái đèn cạn dầu, không chỉ sức mạnh bị suy yếu, mà chân nguyên trong kinh mạch cũng bị nghiền ép đến hết sạch.
Vừa rồi, hắn có tranh thủ thời gian dùng một viên đan dược khôi phục nguyên khí, nhưng hiệu quả của nó chỉ nhỏ bé không đáng kể, không thể có hiệu quả trong nhất thời nửa khắc được.
Trong khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ biện pháp phá cục, thì lại cảm giác được trái tim của mình bỗng nhiên co rút vào.
Đầu tiên, hắn cảm giác được một cơn đau nhói, sau đó trái tim kia nhanh chóng bành trướng, rồi phóng thích rất nhiều máu ra ngoài.
Trong đó bao hàm cả một lượng nguyên khí rất lớn, không chỉ để cho khí huyết của hắn dâng trào lần nữa, mà chân nguyên trong kinh mạch cũng trở nên dồi dào.
Lúc này, Sở Hi Thanh chẳng những không thấy uể oải, mà trái lại còn cảm thấy phấn chấn, cảm giác như sức lực toàn thân liên miên bất tận, không bao giờ hết.
Sở Hi Thanh lập tức bừng tỉnh, đây là thiên phú Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết (tam giai) của Tần Mộc Ca gây nên.
Thiên thu không phai mờ, vạn cổ bất diệt!
Trong truyền thuyết, Bá Võ Vương Tần Mộc Ca không chỉ có chân nguyên hùng hậu vô đối khắp thiên hạ, mà năng lực hồi phục cũng có một không hai.
Nàng từng chiến đấu ba ngày ba đêm với cự yêu Sơn Linh Huyết trên chiến trường phương bắc, sau khi chiến đấu xong thì thể lực vẫn dồi dào, một ngày một đêm chạy mười ba ngàn dặm, trấn áp đám nghịch tộc Hắc Lang ở Băng Châu.
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng.
Mà một chớp mắt tiếp theo, bóng người của hắn lại bắn mạnh ra ngoài, lại bắt đầu phản chấn đám mũi tên và ám khí kia về nơi chủ của nó.
Trong một mảnh kêu tiếng rên thê thảm kia, bóng người của Sở Hi Thanh lại lao đến trước người tên mặc Huyết Y lần nữa.
Sau đó, miêu đao trong tay hắn chém thẳng xuống như một dải lụa.
Đao thứ nhất, Không Huyệt Lai Phong!
Đây là thức rút đao trong Truy Phong đao pháp, chỉ hơi thay đổi một chút là có thể sử dụng sau khi đã rút đao.
Nó cũng nhanh như gió chớp, có thể chém cả thời gian!
Tên mặc Huyết Y đang treo ngược kia thì lại trợn trừng mắt lên, trong mắt viết đầy vẻ khó tin.
Hắn không thể nào hiểu được, vì sao Sở Hi Thanh vẫn nhiều chân nguyên để sử dụng như vậy?
Tên mặc Huyết Y liền đạp một cái, cố gắng hết sức để lùi lại phía sau, huyết kiếm trong tay lại phong tỏa trước mặt, cố gắng ngăn cản những đao trí mạng của Sở Hi Thanh.
Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, cánh tay phải đang hoàn hảo của hắn đã bị Sở Hi Thanh một đao cắt đứt, rơi xuống mặt đất.
Sau đó, miêu đao của Sở Hi Thanh lại vung lên.
Một đao này là Phong Lôi Giao Gia!
Cuồng phong và miêu đao tương dùng, lôi đình và thân đao như một thể.
Rầm!
Ánh đao của Sở Hi Thanh kéo dài một trượng, dứt khoát chém đầu của tên mặc Huyết Y xuống.