Chương 169: Giao phong
Sở Hi Thanh đã để ý đến đám đệ tử ba lá ở trong trận từ trước rồi, hắn vẫn luôn chú ý đến từng hành động và cử chỉ của bọn họ.
Đám người này rõ ràng là có âm mưu, không thể không đề phòng.
Mà khi chuyện xảy ra, Sở Hi Thanh cũng không ngờ đám người này sẽ mượn Tụ Nguyên Trận để liên thủ, dùng linh thức thần niệm để tấn công hắn.
Bốn người trong đó còn tu luyện được võ ý, sức mạnh thần thức mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đầu tiên, Sở Hi Thanh cũng ngưng tu linh thức thần niệm, lại bạo phát đao ý của mình lên trình độ mạnh nhất.
Một chớp mắt tiếp theo, tâm thần của Sở Hi Thanh như bị nện vào.
Nhưng ý thức của hắn chưa từng đình trệ, chỉ là sắc mặt của hắn hơi trắng, hai mắt trợn lên, sau đó liền khôi phục bình thường.
Sở Hi Thanh âm thầm cảm thấy may mắn.
May mà hắn đã tăng Nhai Tí đao ý lên tầng thứ ba, cũng mà Nhai Tí đao ý có đặc thù là kẻ địch càng nhiều, ác ý càng nhiều thì đao ý cũng càng mạnh mẽ hơn.
Mấy trăm vị đệ tử ở trên thao trường đều có ác ý với hắn, khiến cho Nhai Tí đao ý của hắn được tăng mạnh.
Bằng không thì hôm nay hắn nhất định không chống nổi.
Lục Loạn Ly ở bên cạnh cũng lấy làm kinh hãi.
Vừa rồi nàng cũng định cứu viện, chia sẻ giúp Sở Hi Thanh một chút.
Tuy rằng trong lòng Lục Loạn Ly đang nghĩ mặc kệ cái tên này, để cho hắn nhận một bài học cũng tốt.
Nhưng mà đến giây phút chuyện xảy ra, thì Lục Loạn Ly vẫn không kiềm chế được.
Chẳng lẽ còn có thể thật sự sống chết mặc bây, nhìn tên này bị đám người kia vây công, nguyên thần bị hao tổn sao?
Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, trong mắt Lục Loạn Ly hiện lên vài phần kinh dị.
Thế mà Sở Hi Thanh lại chống được.
Hắn không bị linh thức thần niệm của tám người này phá vỡ, mà còn lấy sức một người chặn đứng loại xung kích bằng ý niệm này.
Sức mạnh nguyên thần của tên này mạnh mẽ như vậy sao?
Không đúng!
Lục Loạn Ly ngưng thần cảm ứng, thì lại như bừng tỉnh.
Đúng là thần phách của Sở Hi Thanh rất mạnh, mạnh hơn người bình thường một đoạn dài.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để hắn lấy một địch tám, một mình chống lại tám bị đệ tử ba lá công kích bằng thần niệm.
Đao ý, mới chính là thế mạnh của hắn!
Loại đao ý kỳ lạ này còn có thể phản chấn lại xung kích thần niệm của tám người kia, lấy đạo của tám người họ, trả lại cho tám người bọn họ.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đang đè lên thần niệm của mình.
Hắn lại mạnh mẽ mở mắt ra, dùng ánh mắt âm lãnh để nhìn bốn phía chung quanh.
Tám người ở chung quanh, bao quát cả Lưu Tinh Nhược đều hiện lên vài phần kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ là tình hình sẽ phát triển đến bước này.
Thần thức ý niệm của tên này lại không bị sức mạnh nguyên thần cùa bọn họ nghiền nát, mà lại vững trãi bất động như bàn thạch.
Không! Đó không phải là bàn thạch, mà là lưỡi đao!
Sở Hi Thanh lại dùng tất cả thần niệm linh thức để ngưng tụ đao ý, bắt đầu giao phong đối kháng với bọn họ, hình thành tư thế giằng co.
Cỗ phong mang ác liệt kia có thể làm cho nguyên thần của bọn họ đau nhói.
Điều này làm cho tám người đều âm thầm chấn động, sau đó thì cũng bắt đầu hoảng hốt.
Tình hình này không tốt lắm.
Mấu chốt là bọn họ không thể giải thích với võ sư giáo viên.
Nếu như có thể đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ còn có thể nói Sở Hi Thanh tu luyện không cẩn thận, tự làm nguyên thần bị tổn thương.
Nhưng bây giờ, tình thế giằng co đã xuất hiện, đám võ sư giáo viên kia há có thể không nhìn thấy những thứ bọn họ đang làm?
Đặc biệt là quán chủ Lôi Nguyên và bốn vị giáo đầu ở bốn viện đang đứng ngoài giám sát.
Võ quán Chính Dương không cấm đệ tử tàn sát lẫn nhau ở bên ngoài.
Dù sao rất nhiều đệ tử đều có nghề nghiệp riêng ở bên ngoài, có người đi vận tiêu, có người vào bang phái, có người hiệu lực cho thế gia hào môn.
Mỗi người đều có lập trường khác nhau, khó tránh khỏi những lúc động đao binh.
Nhưng mà dù sao đó cũng là ở bên ngoài võ quán.
Một khi bước chân vào cửa của võ quán, thì phải tuân thủ quy củ của võ quán.
Mà võ quán Chính Dương là võ quán thuộc biên chế triều đình, nên quỷ củ cực kỳ nghiêm khắc.
Nhưng đến giây phút này, không phải là bọn họ muốn dừng lại là có thể dừng lại.
Thần niệm của hai bên đã bắt đầu đối chọi gay gắt, giằng co không thôi.
Lúc này, bất cứ một bên nào lùi bước, đều sẽ bị đối phương thuận thế chèn ép, làm tổn thương nguyên thần.
Mà theo thời gian trôi qua, không chỉ đám võ sư giáo viên ở bên ngoài Tụ Nguyên Trận phát hiện tình hình không đúng.
Quán chủ Lôi Nguyên và bốn vị giáo đầu ở trên đài cao ở phía xa xa cũng dồn dập đưa mắt nhìn về phía bên này.
Sắc mặt Lưu Tinh Nhược trắng bệch, hắn không ngờ một chuyện thắng chắc mà lại sinh ra biến cố như vậy.