Chương 171: Tiền đồ rộng lớn
Sở Vân Vân là người đầu tiên trong đám đệ tử nội môn phát hiện ra chuyện khác thường, lúc này nàng cau mày nhìn về phía tòa Tụ Nguyên Trận kia.
Hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai cũng theo sát phía sau, bọn họ dừng hô hấp thổ nạp, đứng lên nhìn xung quanh.
“Chuyện gì thế? Bên kia có chuyện gì à?”
“Kha lắm, đây là đối kháng bằng ý niệm à?”
“Hít! Nguyên thần của Sở sư đệ thật là lợi hại, đao ý cũng rất mạnh, lại có thể lấy một địch tám?”
Hai người đều là người kiến thức rộng rãi, chỉ liếc mắt nhìn qua một chút là đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, quán chủ Lôi Nguyên và bốn vị giáo đầu, lấy Diệp Tri Thu chạy đến trước tòa Tụ Nguyên Trận kia, khiến cho cả đám đệ tử đều tò mò.
Bọn họ dồn dập kiễng chân nhìn về phương hướng bên kia, thậm chí còn có người nhảy lên thật cao để nhìn xem, toàn bộ thao trường trở nên náo loạn tưng bừng.
Có mấy người do chiều cao không tốt nên không nhìn thấy gì, trực tiếp hỏi thăm tin tức từ hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai.
“Còn có thể là chuyện gì?” Đôi lông mày hình chữ bát của Hồ Khản hơi vặn vẹo, như là đang nhảy múa: “Lưu Tinh Nhược liên thủ với bảy tên đệ tử nội môn ba lá, muốn ám hại Sở sư đệ, kết quả là Sở sư đệ chống đỡ không ngã, hiện giờ đến lượt bọn họ xong đời.”
Hồ Lai thì lại vuốt chòm râu của hắn, trong mắt ẩn chứa vẻ giải thích: “Đám võ tu cửu phẩm như chúng ta, vốn không thể dùng thần thức ý niệm để cách không đả thương người, nhưng mọi người đều biết, Tụ Nguyên Trận ngoại trừ có thể tụ tập linh khí, còn có thể trợ giúp đệ tự ngưng tụ thần niệm, tu luyện thần thức.”
“Mấy người này nổi lòng xấu xa, muốn mượn năng lực ngưng tụ thần niệm của Tụ Nguyên Trận, cùng nhau đối phó với Sở sư đệ, kết quả lại lật thuyền.”
“. . . Sở sư đệ thật lợi hại, có thể chống đỡ thần niệm của tám người. Lúc trước ta đã nói Sở sư đệ là thủ tịch nội môn của võ quán, còn có người không phục, bây giờ thì thế nào?”
“Đám người ngu ngốc các ngươi mới không biết sự lợi hại của Sở sư đệ. Sở sư đệ có tích cách cao thượng, bình thường đều không thèm giải thích, cuối cùng thì hôm nay cũng coi như là để cho các ngươi mở mang kiến thức về năng lực của hắn.”
“Lại còn có người nói Sở sư đệ dùng thủ đoạn đê tiện, bỉ ổi vô liêm sỉ trong cuộc thi thực chiến, ta thấy đám người này mới chính là kẻ đê tiện vô liêm sỉ!’
Khi hai người nói chuyện thì tinh thần phấn chấn, hưng phấn không thôi.
Mà giờ phút này, trong và ngoài thao trường, thậm chí cả đám võ sư giáo viên kia cũng bắt đầu xì xào bàn tán, nhỏ giọng bàn luận.
Còn về phần hàng ngàn đệ tử nội môn và ngoại môn kia, thì đều có vẻ mặt khác nhau.
Có người vui mừng khôn xiết, có người cảm thấy bội phục, có người trợn mắt há hốc mồm vì cảm thấy khó tin, cũng có người ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Mấy ngày gần đây, tất cả công tích vĩ đại của Sở Hi Thanh ở Miếu thị đã được lưu truyền trong võ quán, tin tức bay đầy trời, có thể nói là người người đều biết.
Nhưng cực kỳ ít người coi những tin đồn này thành chuyện to tát.
Bọn họ thật sự không có khái niệm gì với sinh tử lôi của Miếu thị, còn có một số người thì không muốn tin tưởng chuyện này.
Dù bọn họ biết Trang Hồng Phi và Chu Lương Thần là nhân vật ở cấp bậc nào, nhưng theo bản năng thì vẫn cho rằng lời đồn đại này không có thực, là hoang đường.
Dù cho Sở Hi Thanh thật sự chiến thắng Trang Hồng Phi, thì nhất định là hắn đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi nào đó.
Một người mới đi vào nội môn được hai tháng, lại có thể đánh bại Trang Hồng Phi, há không phải là nằm mơ giữa ban ngày?
Nhưng mà cảnh tượng ở bên trong Tụ Nguyên Trận ngày hôm nay, lại hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của bọn họ với Sở Hi Thanh.
Tên này. . . thậm chí còn mạnh hơn cả Sở Hi Thanh ở trong lời đồn!
Đám nữ đệ tử ở trong võ quán thì lại là một mảnh lo lắng, cùng chung mối thù.
“Lẽ nào có lý đó! Những người này thật sự là bỉ ổi vô liêm sỉ!”
“Cái tên thủ tịch Tây viện Lưu Tinh Nhược kia chính là một tên tiểu nhân, thế mà còn nhiều đệ tử Tây viện bất bình thay cho hắn.”
“Sở sư huynh có thể bị thương hay không? Nhìn dáng vẻ của hắn như là đang rất vất vả.”
“Đây là lấy một địch tám, sao có thể không vất vả? Các ngươi xem mặt hắn đã trắng rồi kia. Nhưng phong thái của Sở sư đệ quá anh tuấn, cái trạng thái ốm yếu không chống đỡ nổi này, càng làm cho người ta nhịn không được mà thương tiếc.”
“Ai có Hồi Linh Tán? Ta nguyện mua một bình với giá cao, sau đó giúp Sở sư đệ chữa thương.”
Đám thiếu niên ở bên cạnh nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán này của nàng nàng, thì sắc mặt đều rất khó coi. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, mắt đều hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Mà ngay khi đám người trong và ngoài thao trường đang bàn tán xôn xào, thì Sở Hi Thanh chỉ thấy trong tầm mắt có pháo hoa nổ tung tóe không ngừng.
Nhưng lúc này hắn không để ý đến chuyện này.
Chỉ vì đám đệ tử ba lá ở đối diện đều không hẹn mà cùng cắn đầu lưỡi, sức mạnh thần thức liền tiến thêm một bước, bắt đầu vùi đầu vào trong trận đối kháng thần niệm này!