Chương 172: Tiền đồ rộng lớn (2)
Sở Hi Thanh cảm giác nguyên thần của mình như bị núi đè, ngọn núi này phải nặng hơn một nửa so với lúc trước.
Lúc này, tuy rằng trong đầu hắn rất đau đớn, trong nguyên thần cũng như bị kim đâm.
Tuy nhiên, điều bất ngờ chính là, thế mà hắn lại chịu đựng được, không chỉ chống lại được sức mạnh thần thức của đối phương, mà còn cảm thấy thần phách của mình ung dung nhẹ nhàng hơn một chút.
Ngay sau đó, Sở Hi Thanh đã biết được là chuyện gì xảy ra.
Một đoạn tin tức xuất hiện ở trong đầu óc của hắn.
--- Nhai Tí đao ý của người tăng lên đến trình độ trung đẳng!
Chẳng biết vì sao, người mang ác ý với hắn ở trong và ngoài thao trường không giảm mà còn tăng, khiến cho cường độ Nhai Tí đao ý của hắn lại tăng lên một lần nữa.
Tuy nhiên, như vậy thì vẫn còn chưa đủ, chưa đủ để hắn đẩy lùi tám người này, kết thúc trận chiến thần niệm này.
Thần sắc của Sở Hi Thanh nhất thời hơi động, nhớ lại cảnh tượng ở trong Hỏa Cốt Quật hôm đó.
Khi hắn sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, hắn đã dùng Nhai Tí đao ý để chèn ép hơn một trăm tên mã phỉ của Bạch Vân Trại.
Sở Hi Thanh hít một hơi thật sau, lại nhớ lại bức Chân Ý Đồ mà mình nhìn thấy ở Tàng Kinh Lâu mấy hôm trước, còn có cảm giác khi thi triển Nhai Tí đao ý ở Hỏa Cốt Quật.
Giờ phút này, khí tức toàn thân của hắn cũng bắt đầu biến hóa.
“Hả?”
Lục Loạn Ly là người đầu tiên cảm ứng được, nàng vô cùng giật mình mà ngưng thần chú ý Sở Hi Thanh.
Cùng giờ phút đó, quán chủ Lôi Nguyên ở bên ngoài Tụ Nguyên Trận đã ngăn cản võ sư giáo viên dừng trận pháp lại, vẻ vui mừng trong mắt hắn càng nhiều hơn.
Cheng!
Sở Hi Thanh không có rút đao, nhưng trong vào ngoài Tụ Nguyên Trận đều nghe thấy âm thanh bén nhọn của kim loại, âm thanh chấn động này làm cho màng nhĩ của ngươi ta đau nhức.
Sau lưng Sở Hi Thanh xuất hiện một con cự thú hư ảo mà mơ hồ.
Nó có đầu rồng thân sài, miệng ngậm chiến đao!
Theo thân thể của con cự thú này hơi nằm rạp xuống, chiến đao ở trong miệng nó lại phát ra một tiếng ‘cheng’ bén nhọn.
Tám người với Lưu Tinh Nhược cầm đầu, tất cả đều phun máu tươi.
Nguyên thần ý niệm mà bọn họ ngưng tụ, đã tan tác trong khoảnh khắc này!
“Đao ý hóa hình!” Con ngươi Diệp Tri Thu co rụt lại, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là cảnh giới của đao ý tầng thứ năm là ít.”
Sở Hi Thanh tu luyện được đao ý mạnh mẽ như vậy từ bao giờ?
Tu vị của tên này chỉ vẻn vẹn là Dưỡng Nguyên Công tầng thứ ba.
Nàng không nằm mơ đấy chứ, vì sao tình cảnh ở trước mắt lại ly kỳ như vậy?
“Còn lâu mới đến tầng thứ năm.” Kiếm Tàng Phong lững thững đến muộn, hắn mặc một bộ thanh sam, lăng không rơi xuống bên ngoài Tụ Nguyên Trận: “Đây là Nhai Tí đao ý! Gặp mạnh càng mạnh. Nơi này có rất nhiều người mang ác ý với hắn, mà thực lực của đối thủ càng mạnh, thì đao ý của hắn càng mạnh hơn.”
Trong mắt Kiếm Tàng Phong cũng hiện lên vẻ kinh ngạc và tán thưởng: “Tuy nhiên, vẫn phải có trình độ tầng thứ ba. Tri Thu và Lôi sư đệ dạy học sinh rất tốt. Ta sẽ báo chuyện này lên tông môn, sẽ ghi một công cho hai vị.”
Cái Nhai Tí đao ý này rất khó tu hành, cũng cực kỳ hiếm thấy, dù tương lai người này chỉ dừng lại ở trình độ tầng tám, thì cũng có thể chống đỡ một phương, một ngựa đánh ngàn ở trên sa trường rồi, tiền đồ rộng lớn nha!”
Ngày xưa, khi Bá Võ Vương mới gia nhập quân ngũ, thì nàng cũng chỉ tu luyện được Nhai Tí đao ý lên tầng thứ mười, nhưng đã có thế lấy một địch vạn, không ai địch nổi ở trên chiến trường rồi.
Mà lúc này, Bá Võ Vương ở trong miệng của hắn, Sở Vân Vân đang híp mắt nhìn về phía sân sau của võ quán.
Vừa rồi, khi ánh mắt của mọi người đều bị Sở Hi Thanh hấp dẫn ,thì nàng nhận ra con Linh sát Nhai Tí sơ sinh kia đã chuyển động.
Nó và đao ý của Sở Hi Thanh đang cộng hưởng lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau.
Khóe môi của Sở Hi Thanh đã vểnh lên rất cao.
Con Linh sát này, thế mà lại cảm thấy hứng thú với Sở Hi Thanh từ trước, đây là chuyện làm cho nàng sung sướng nhất từ khi Sở Hi Thanh tu luyện đến nhập phẩm đến giờ.
. . .
Khi mấy người Lưu Tinh Nhược bị đưa xuống dưới, tất cả đều là sắc mặt tuyệt vọng, thất khiếu chảy máu.
Mấy vị võ sư giáo viên cũng không khách khí với bọn họ, một tay cầm cổ chân hoặc cổ tay của bọn họ rồi kéo đi, tạo thành một vệt máu dài ở trên mặt đất.
“Đám người không biết tuân thủ quy củ này, đừng cho bọn chúng ở lại võ quán nữa, trực tiếp hủy bỏ thân phận đệ tử rồi ném ra ngoài cửa đi.”
Kiếm Tàng Phong lạnh lùng nhìn mấy người bị kéo đi, lại cười híp mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Tên nhóc, ngươi khá lắm, nếu như ngươi đã tu luyện Nhai Tí đao ý, vậy thì phải tốn chút thời gian vào nó. Ta thấy ngươi có thiên phú không tệ trên võ ý, nếu như người có thể tu luyện Nhai Tí đao ý đến tầng thứ tám, vậy thì tiền đồ tương lai sẽ rất rộng lớn.”
Hắn cảm thấy tên đệ tử mà Diệp Tri Thu dạy dỗ ra vẫn rất xuất sắc.
Lời đồn đại mà hắn nghe thấy hơn một tháng trước ở võ quán Chính Dương này, cũng không tính là quá bất hợp lý.
Nếu như người này thật sự có thể tu luyện Nhai Tí đao ý lên tầng thứ tám, vậy thì chỉ cần cái công lao này là Diệp Tri Thu có thể thăng cấp đệ tử nội môn của Vô Tướng Thần Tông rồi.
Khi đó hai sư huynh muội bọn họ lại có thể tụ tập ở tổng sơn của Thần Tông rồi.