Chương 197: Đề phòng
Hắn rất thèm muốn Thần Nguyên Hồi Thiên Đan kia, nhưng mà chẳng may không giết vào được mười vị trí đầu thì làm sao?
Có thể sẽ làm đám người Chu gia tức giận rồi kéo hắn đi nuôi cá hay không?
Nếu như là trước khi hắn đổi Nhai Tí đao ý tầng bốn, thì hắn còn có hai ba phần mười chiến thắng, hiện giờ thì thật sự là không có một phần thắng nào. Điểm võ đạo của hắn bây giờ chỉ đủ để đổi hai cái thẻ nhân vật.
Vì thế, nên nói rõ thì nhất định phải nói rõ.
Mọi việc phải làm theo khả năng, người có bao nhiêu năng lực, thì cõng cái nồi nặng bấy nhiêu.
Dù là vì thế mà bị Cha gia trách tội, đòi lễ ra mắt về, thì Sở Hi Thanh cũng nhận.
Dù sao thì chuyện hiểu lầm này cũng không phải do hắn.
Chu Tượng Sơn và Chu Lương Thần nghe xong lại cảm thấy buồn cười, cảm thấy vị này quá khiêm tốn.
Không phải ai cũng có thể không cần rút đao mà đã giải quyết được một võ tu bát phẩm.
Sở Hi Thanh biết hai người này không tin, hắn hít một hơi: “Hôm ở Hỏa Cốt Quật. . .”
Sở Hi Thanh còn chưa nói xong, lại có tiếng gõ cửa ‘ầm ầm’, một tên gia tướng thất phẩm của Chu gia đẩy cửa đi vào.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, chắp tay về phía Chu Tượng Sơn: “Chấp sự, người kia đã nói là không đồng ý.”
Lúc này, Chu Tượng Sơn khẽ nhướng mày lên, cười gằn một tiếng: “Không muốn? Cái này không phải do hắn rồi. Hắn cầm tiền của Chu gia ta, ăn của chúng ta, uống của chúng ta, đến lúc lâm trận thì lại không chịu làm việc? Nói cho hắn biết, nếu hắn không đồng ý, vậy trong vòng ba ngày, Chu gia chúng ta sẽ mang hắn đi nuôi cá.”
Hắn nhìn thấy mặt Sở Hi Thanh hơi bối rối, liền cười giải thích: “Cái thích khách kia là người của Hải Xà Bang, theo ta thì đám Hải Xà Bang này không ngu xuẩn như vậy, chắc chắn là có người khác ở phía sau. Nhưng mà ta không thể tra hỏi được tên đứng sau từ trong miệng thích khách, vậy thì chỉ có thể tính món nợ này lên đầu Hải Xà Bang.”
“Ta đã sắp xếp một Hương chủ của Hải Xà Bang làm việc, cho bọn họ một bài học. Nhưng người này lại nhăn nhăn nhó nhó, làm việc không sảng khoái. Đúng rồi, Sở thiếu hiệp vừa mới nói gì cơ?”
Sở Hi Thanh không khỏi chậc một tiếng, đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ: “Không có gì!”
Là hắn suy nghĩ nông cạn, hóa ra là Chu gia kéo người đi nuôi cá.
Thật không hổ danh là thế gia vọng tộc trong mười vị trí đầu của Đông Châu, quả nhiên là làm việc bá đạo đến cực điểm.
Cũng được, thật ra thì hắn cũng không muốn buông tha Thần Nguyên Hồi Thiên Đan ở trong bí cảnh.
Dù chỉ có một phần cơ hội, thì Sở Hi Thanh cũng muốn thử một lần.
Tối hôm đó, Chu Tượng Sơn có một bài học lúc sáng, cho nên canh phòng rất nghiêm ngặt.
Hắn không chỉ sắp xếp hai tên cao thủ thất phẩm ở trước cửa phòng Sở Hi Thanh, mà còn sắp xếp thêm ba tên cao thủ khác ở quanh đó.
Mấy gian phòng bên cạnh cũng đều là người của Chu gia, tất cả để đảm bảo không có sơ hở nào.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện bé xé ra to.
Một màn Sở Hi Thanh chỉ dùng đao ý để đánh tan võ tu bát phẩm kia, đã được truyền ra khắp nơi, làm cho rất nhiều người kiêng kỵ.
Tối hôm nay, nói không chừng còn có mười mấy thế lực đang mưu đồ, cố gắng trừ khử một kẻ địch mạnh mẽ như Sở Hi Thanh từ trước.
Chu Tượng Sơn không thể không đề phòng, mà còn phải đề phòng thật cẩn thận.
Bản thân hắn còn trực tiếp ngủ ở phòng bên cạnh Sở Hi Thanh, mà cả đêm không ngủ, giờ giờ phút phút đều cảnh giác động tĩnh ở bốn phía.
Đêm hôm đó, trong khách sạn có chút động tĩnh không tầm thường thật.
Chu Tượng Sơn nhận ra được vài cỗ hơi tở như có như không đang dòm ngó về phía này. Bầu không khí trong toàn bộ khách sạn đều đang giương cung bạt kiếm.
Tuy nhiên, có thể là do thấy Chu gia phong bị rất cẩn thận, nên cuối cùng không có ai ra tay cả, mãi cho đến sáng sớm hôm sau mà vẫn không có chuyện gì, tất cả đều bình an.
Chu Tượng Sơn âm thầm thở phào một hơi, sau đó lại sinh lòng kính phục với Sở Hi Thanh ở phòng bên cạnh.
Cái tên này thật là, thế mà cũng có thể ngủ say cả một đêm. Hơn nữa, cả đêm đều không trở mình, hô hấp đều đều.
Hắn không biết là Sở Hi Thanh đã tiến vào huấn luyện giả tập, tập luyện Nhai Tí đao ý cả một đêm.
Từ trước mắt đến xem, võ ý là do các loại công thể và kỹ xảo võ đạo diễn sinh ra, dùng để cường hóa thần phách và linh thức của võ tu.
Ngoài ra, nó còn có thể phụng dưỡng bản thân của kỹ xảo võ đạo, tăng cường uy lực của các loại chiêu thức.
Đây là thứ duy nhất mà Sở Hi Thanh bây giờ có thể thắng được đám thiên kiêu kia.
Chỉ là năng lực khống chế của hắn có vấn đề lớn.
Tuy những bí quyết và yếu lĩnh của Nhai Tí đao ý tầng thứ tư đã được rót vào đâu của Sở Hi Thanh, hình thành trí nhớ trong hắn.
Nhưng mà chúng nó đều là ‘chết’, Sở Hi Thanh có thể thi triển, nhưng lại cực kỳ cứng.
Chỉ là cảnh giới của đao ý tăng lên, sức mạnh thần thức của Sở Hi Thanh cũng thuận theo đó mà tăng lên một đoạn dài.
Thứ Sở Hi Thanh muốn làm bây giờ là, hắn muốn khống chế những bí quyết và yếu lĩnh của đao ý đang ngủ say trong ký ức của mình, khiến cho Nhai Tí đao ý tầng thứ tư ‘sống’ lại, để cho hắn chân chính sử dụng.