Chương 198: Đao ý đỉnh cao
Mà trong khi Sở Hi Thanh luyện tập đao ý, trong tầm mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung, điểm võ đạo tăng lên đến 36.
Đây là do tràng phong ba trong đại sảnh khách sạn ngày hôm qua đã lên men tạo thành.
Tuy rằng số lượng điểm võ đạo không nhiều, nhưng tâm thần Sở Hi Thanh vẫn hơi rung lên.
Tình hình bây giờ, thêm một điểm võ đạo là thêm một phần sức mạnh.
Chờ đến khi sao mai xuất hiện ở phía chân trời, đám lều vải ở chung quanh khách sạn cũng bắt đầu có tiếng người huyên náo.
Sở Hi Thanh cũng tỉnh lại từ rất sớm, bọn họ ăn sáng xong, vội vàng chuẩn bị hàng trang, sau đó rời khỏi khách sạn, đi về phía ngọn núi hoang bị rừng rậm bao phủ ở cách đó hai dặm.
Khi Sở Hi Thanh đi theo Chu Tượng Sơn lên đỉnh núi, hắn quét mắt nhìn tình cảnh ở trên đỉnh núi, mày kiếm nhất thời nhếch lên, hiện ra vẻ kinh ngạc.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một màn trước mắt.
Tòa núi hoang dưới chân hắn dài rộng khoảng tầm hai dặm, trên đỉnh núi cùng lắm là bốn mẫu.
Nhưng khi bọn họ chân chính bước lên đỉnh núi cao, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh mênh mông vô bờ.
Nơi này lại có một thung lũng được mây khói bao phủ.
Thung lũng này rộng ít nhất mười dặm trở lên, sâu đến không biết đâu là đáy.
Sở Hi Thanh còn không thể nhìn thấy phần cuối của thung lũng này.
Hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy địa hình của thung lũng này rất phức tạp, còn cất giấu một ít lầu quỳnh điện ngọc.
Chúng nó giấu ở trong mây mù, khó bề phân biệt thật giả.
Con ngươi của Sở Hi Thanh không khỏi co rụt lại.
Đây là bí cảnh cửu phẩm mà Thần Ngao Tán Nhân mở ra?
Một cao thủ thuật võ song tu nhất phẩm, có thần thông kinh người như vậy sao?
Có thể mở một mảnh không gian dài rộng ít nhất mười dặm ở trên thế giới này, hơn nữa còn là tận ba mươi sáu tòa, duy trì thời gian vài ngàn năm!
Chuyện này quả thực là như thủ đoạn của thần tiên.
Xem ra võ tu cao phẩm trên thế giới này còn mạnh mẽ hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.
Trên sách viết sức mạnh của bọn họ có thể gánh núi lấp biển, có thể hái trăng bắt sao, Sở Hi Thanh còn cho rằng đó là nói quá, là khuếch đại, nhưng xem ra đó không phải là nói nói suông rồi.
Trước kia hắn vẫn luôn lấy Sở Vân Vân làm tiêu chuẩn để phán đoán thế giới này.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, sau khi Sở Vân Vân mất đi chân nguyên, thần thông và sức mạnh mà nàng mất đi còn lớn hơn rất nhiều những thứ hắn có thể tưởng tượng.
Cửa vào sơn cốc kia còn có một vách ngăn vô hình.
Mọi người đến nơi này, liền không thể tiếp tục tiến lên.
Nơi này có khoảng tầm hai ngàn người, mọi người đều đi theo đoàn, nhóm thì ba mươi, nhóm thì năm mươi người, cách xa lẫn nhau, phòng bị lẫn nhau.
Nhân thủ của Lâm Hải Chu thị tương đối nhiều, nhân số lên đến bảy mươi người.
Bọn họ cũng là một trong những nhóm bị chú ý nhiều nhất, rất nhiều ánh mắt chung quanh đều vô tình hay cố ý mà liếc nhìn Sở Hi Thanh, hoặc là âm lãnh, hoặc là tò mò, hoặc là kiêng kỵ, còn có sát ý, tất cả đều không thèm che giấu.
Chu Tượng Sơn cảnh giác không thôi, trực tiếp cầm kiếm trong tay, bảo vệ bên người Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh phát hiện hai chữ Nhai Tí bên trong màn hình huỳnh quang hư ảo kia đã biến thành màu sắc đỏ sẫm.
--- Nhai Tí đao ý của ngươi đã tăng lên đến cường độ cao đẳng!
Trong lòng hắn thấy hơi sợ hãi, toàn thân đã nổi da gà.
Trên mặt Sở Hi Thanh thì lại thong dong bình tĩnh, thần thái lạnh lùng kiêu ngạo.
Hắn chắp tay sau lưng, giống như hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt kia.
Việc đã đến nước này, ngoại trừ đi đến cùng, ra vẻ ta đây đến cùng ra, thì đã không còn cách nào khác.
Cũng đúng lúc này, có một đám người điều khiến pháp khí, hoặc là ngự kiếm ngự đao, hoặc lăng không phi độ bay xuống phía trước thung lũng.
Bọn họ có tổng cộng hơn năm mươi người, nam nữ đều có, chiều cao khác nhau, nhưng tất cả đều có khí độ bất phàm, hoặc là ung dung, hoặc là kiêu ngạo, hoặc là ôn hòa, hoặc là bá đạo ác liệt, tất cả đều sừng sững như vực sâu núi cao.
Trong đó có một đôi nam nữ khoảng tầm bốn mươi cố tình nhìn về phía Lâm Hải Chu thị.
Ánh mắt bọn họ lập tức khóa chặt vào Sở Hi Thanh, sau đó cười gật đầu với hắn.
“Đó là gia chu Tam Chỉ Kinh Thần – Chu Hùng Bá và phu nhân Độ Linh Tiên của nhà chúng ta.”
Chu Tượng Sơn cũng thở phào một hơi, nội tâm cũng buông lỏng rất nhiều. Sau khi vợ chồng Chu Hùng Bá đến, thì hắn có lòng tin đảm bảo an toàn cho Sở Hi Thanh trước khi tiến vào bí cảnh.
Hắn cười giới thiệu cho Sở Hi Thanh: “Người giống cương thi đứng ở bên trái gia chủ nhà ta là trưởng lão Thi Cửu Mệnh của Thi Sơn Môn. Bên trái hắn là gia chủ Lộ Triết của Lâm Hải Lộ thị, chính là người đội mũ xanh ý. Còn Bạch Mi Đao - Ứng Phi Long, bang chủ của Hải Diêm Bang, chẳng biết vì sao mà lông mày người nhà này đều là màu trắng.”