Chương 200: Vô Pháp
Chu Hùng Bá ngưng thần chú ý, nhìn văn tự ở trên quyển trục.
Cái cuốn ‘Sinh tử khế’ này, hiển nhiên là được xuất từ tay thuật tu cao phẩm, lấy tài liệu từ da cự yêu, để cho thần ma chứng kiến.
Tại dưới góc của quyển trục, còn có một dấu ấn có mấy chữ “Đại Ninh – Tổng đốc Đông Châu”.
Quyển trục này có sức mạnh thần dị, một khi bọn họ ký tên vào đó, thì thần phách sẽ bị hạn chế, không thể đổi ý.
Vì vậy nên Chu Hùng Bá không thể không cẩn thận một chút, đảm bảo trong cái Sinh Tử Khế này không có nội dung nào mà mình không thể tiếp thu được.
Một lát sau, vẻ mặt của vợ chồng Chu Hùng Bá đều thả lỏng, mọi người cũng lục tục tiến lên trước.
Bọn họ lấy máu tươi làm mực, lấy ngón tay làm bút, từng người từng người ký tên lên trên quyển trục.
“Tất cả võ tu tham dự tranh cướp bí cảnh cửu phẩm đều đi lên ấn dấu tay.”
Quan chức mặc áo đỏ chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người ở đây.
“Khoảng tầm 7900 năm trước, có một trận tranh cướp bí cảnh Long Uyên. Thế lực khắp nơi tranh đấu không ngừng, coi nhau là kẻ thù, đánh giết lẫn nhau, tạo thành rất nhiều thảm án, cuối cùng còn lan đến toàn bộ thiên hạ, làm cho hoàng triệu Đại Tĩnh khi đó sụp đổ, khiến cho Cự vu ở phương bắc mang binh đến diệt quốc.”
“Nếu như không phải Vũ Liệt thiên vương – Minh Thiên Thu đột nhiên xuất hiện vào ba trăm năm sau. Thì đến nay nhân tộc ta vẫn bị ngâm trong vũng bùn không thể đi ra, bị đám Cự vu kia chăn nuôi như chó lớn! Vì thế nên sau triều Đại Tĩnh, phàm là tranh cướp bí cảnh thì đều phải ký kết Sinh Tử kế, sau này sẽ không truy cứu.”
“Tất cả nghe rõ cho ta, tấm Sinh Tử Khế này là là do Thần Ngao Tán Nhân tự tay luyện chế vào mấy ngàn năm trước, trên có thần ma chứng kiến, dưới có ấn của Tổng đốc triều ta, thần lực của hoàng gia duy trì. Một khi các ngươi vi phạm, chắc chắn sẽ phải chết dưới lưỡi đao.”
Tất cả cửu phẩm ở đây đều hiện lên vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời ôm quyền, phát ra tiếng vang như sét đánh: “Vâng! Lời nói của học sĩ, chúng ta xin nhớ trong lòng.”
Vị trung niên mặc áo quan màu đỏ rực này chính là lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu, tứ phẩm Thần Cơ Học Sí đương triều.
Lúc này, một đám người ùa lên, cắn ngón tay rồi đè dấu tay lên quyển trục.
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, sức mặt lạnh lùng kiêu ngạo, hắn chỉ đứng lặng lẽ ở bên cạnh mà nhìn, tựa như xem thường làm bạn với mọi người.
Thật ra thì hắn lo lắng mình chui vào trong đám người thì sẽ bị người ta lấy đao chọc một nhát.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại có chút niềm tin.
Sau khi vị Thần Cơ Học Sĩ này và đám cao nhân kia xuất hiện, thì số lượng điểm võ đạo của hắn lại tăng lên một mảng lớn, đã lên đến 63 điểm.
Số điểm này có thể để cho hắn tăng Truy Phong đao pháp hoặc là Phong Lôi võ ý lên một tầng.
Mãi cho đến khi bóng người thưa thớt, thì Sở Hi Thanh mới cất bước đi elen. Hắn dùng đao cắt ngón cái tay trái của mình, rồi đè xuống quyển trục.
Ngay khi Sở Hi Thanh trở về chỗ cũ, thì quyển trục kia đã tập hợp đủ 500 cái dấu tay.
Lúc này, Thần Cơ học sĩ kia lại là vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn quyển trục, còn nhìn rất kỹ.
Mãi cho đến khi xác định tất cả ký tên và dấu tay đều chân thực không sai, thì hắn mới hơi phất tay áo lên, thu hồi quyển trục này về.
“Được rồi, cái Sinh Tử Khế này cũng là chìa khóa của bí cảnh, chỉ có người để lại dấu vân tay trên quyển trục mới có thể đi vào bí cảnh. Sau này, thứ này sẽ được giữ ở Luận Võ Lâu của Đông Châu làm bằng chứng. . .”
Giờ phút này, trong tầng mây trên bầu trời lại có một tiếng cười khẽ.
“Xem ra là ta không đến muộn!”
Đó là một giọng nam bén nhọn, tựa như đến từ chính trời cao, lại tựa như vang lên ở bốn phương tám hướng, khiến cho người ta khó bề phân biệt.
“Nếu như các ngươi còn chưa tiến vào, vậy thì lại thêm vị sư điệt này của ta đi.”
Giờ phút này, một bóng người màu đen bỗng nhiên rơi từ trên trời cao xuống.
Hắn lao thẳng từ mấy ngàn trượng trên không trung xuống, vốn nên bị đập thành thịt nát, nhưng khi rơi xuống lại cực kỳ mềm mại nhẹ nhàng, ngay cả bụi bặm ở chung quanh cũng không bị thổi lên.
Người này cao gầy, khó phân biệt là nam hay nữ, mái tóc dài màu đen xõa rối tung ở phía sau, trên mặt còn có một chiếc mặt nạ bằng sắt màu đen, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng và cao ngạo, thần bí và thâm thúy, u ám như đêm tối, mà lại lạnh lùng như băng.
Điều khiến Sở Hi Thanh giật mình là, toàn thân người này đều được trói bằng băng vải có vẽ phù văn.
Những phần bại lộ ra ngoài không khí đều có cấu tạo từ kim loại. . . đó không phải là áo giáp, mà là thân thể bằng kim loại.
Vị Thần Cơ Học Sĩ kia cũng quay đầu nhìn người này, hắn cau mày, ngửa đầu nhìn về phía trên không.
“Tư Vô Pháp! Danh sách tiến vào bí cảnh đã đủ, các ngươi đã đến muộn!”