Chương 213: Thần quỷ yêu ma (2)
Một khi đám võ tu cửu phẩm này cho rằng Sở Hi Thanh thấy sợ hãi hoặc kiêng kỵ, thì bọn họ sẽ nhào lên như những con cá mập ngửi thấy mùi máu tanh.
Trong lòng Sở Hi Thanh đề phòng, nhưng ánh mắt thì càng lạnh nhạt hơn, càng kiêu ngạo hơn.
Khóe môi hắn cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng, nhìn về phía Chu Lương Thần: “Lát nữa có thể sẽ có một trận đại chiến, hoặc là bị đám người này vây công. Nếu như các ngươi sợ sệt, thì có thể dùng lệnh bài để đi ra ngoài trước.”
Sau khi nghe xong, Chu Lương Thần lại bất mãn mà hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi coi thường ta? Chu mỗ chiến đấu mười bảy trận sinh tử lôi, đã từng cau mày hay chưa? Hôm nay, mặc kệ là núi đao hay biển lửa, thì ta cũng sẽ đứng bên cạnh ngươi.”
Tám tên võ tu cửu phẩm của Chu gia ở phía sau hắn cũng chắp tay nói: “Gia chủ có lệnh, sau khi tiến vào bí cảnh, thì sẽ nghe theo Sở thiếu hiệp như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.”
Bọn họ đều là người của hoặc gia tướng của Chu gia, được Chu gia dùng một số tiền lớn để bồi dưỡng, già trẻ lớn bé trong nhà đều được Chu gia chăm sóc, cho nên không có đạo lý chưa chiến mà đã chạy.
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, rồi cất bước đi về phía trước.
Hắn không lùi mà tiến, trực tiếp đi về phía đám võ tu cửu phẩm đang tụ tập ở dưới mấy tòa bia đá kia.
Tay của hắn đè đao, bước đi thong dong, ánh mắt bễ nghễ, tựa như coi đám võ tu cửu phẩm này như gà đất chó sành.
Mà khi bọn họ tiếp cận đến khoảng cách năm trượng, thì đám võ tu cửu phẩm này đều không hẹn mà đè binh khí trong tay, làm ra tư thế đề phòng.
Ngân Văn Hổ - Lộ Trần thì lại vẻ mặt ngưng trọng, cẩn thận quan sát Sở Hi Thanh.
Chỉ thấy tay cầm đao của người này vững như bàn thạch, đao ý toàn thân đang sôi trào, lúc nào cũng có thể ra tay.
Trong lòng hắn âm thầm kính phúc.
Tính cách của người này, thật sự là kiệt ngạo bá đạo, hung hãn ác liệt.
Dưới tình huống này, mà kẻ này không lo sợ một chút nào.
Sau đó, Lộ Trần dùng ánh mắt để giao lưu với mấy người khác.
Lộ Trần không muốn trở thành kẻ đầu tiên ra tay với Sở Hi Thanh.
Như vậy thì bọn họ sẽ phải chịu đựng cơn giận của Sở Hi Thanh và Chu gia.
Sức chiến đấu của Sở Hi Thanh gần như vô địch trong cửu phẩm, mặc dù mấy tên thiên kiêu bọn họ liên thủ, cũng sẽ phải tổn thất năm mươi, sáu mươi người thì mới có thể bắt được kẻ này.
Còn nữa, Chu Lương Thần và tám tên võ tu cửu phẩm của Chu gia cũng không phải kẻ yếu.
Vì vậy, mặc kệ là ai ra tay đầu tiên, thì cũng sẽ là người tổn thất nhiều nhất.
Nhưng để cho Lộ Trần thất vọng chính là, rõ ràng là bọn họ đã liên thủ với nhau, tất cả đều có ý muốn đá cái uy hiếp lớn nhất là Sở Hi Thanh này ra khỏi cục.
Thế nhưng đến khi muốn ra tay, thì mọi người lại chần chừ do dự, không ai muốn trở thành kẻ xông lên trước.
Cuối cùng, Lộ Trần đưa mắt nhìn về phía Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch.
Tính cách của kẻ này là hiếu chiến và hung hãn nhất trong đám người bọn họ.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Ứng Hạo Bạch, ý muốn nói: Ngươi lên trước đi, ta theo sau!
Ứng Hạo Bạch liền cau mày, sau đó trả lại cho hắn một ánh mắt như cười lạnh: Vì sao ngươi không lên trước?
Đúng là hắn hiếu chiến, nghe chiến là mừng, nhưng mà hắn không phải kẻ ngu xuẩn.
Tên Sở Hi Thanh này rất khó dây dưa, ngay cả Tư Hoàng Tuyền từ kinh thành cũng bị tên này chèn ép.
Sở Hi Thanh đã tiếp cận đến đoàn người, khoảng cách đôi bên chỉ còn năm bước.
Chu Lương Thần và đám người của Chu gia đều vô cùng căng thẳng, từng người đều nắm chặt binh khí trong tay, lòng bàn tay cũng đã có mồ hôi ướt sũng.
“Giết!”
Giờ phút này, bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên từ trong đám người, năm cây trường thương bỗng nhiên đâm xuyên ra từ trong đám người.
Cái đầu mũi thương dài mấy tấc bằng kim loại kia, còn hiện lên hàn quang màu bạc chói mắt.
Hai mắt Sở Hi Thanh ngưng lại, hắn không lùi mà tiến tới, bước một bước dài sáu thước về phía trước.
Cùng lúc đó, Nhai Tí đao ý lại hóa hình ở phía sau lưng của hắn.
Con cự thú đầu rồng thân sài xuất hiện, liền gầm rống một tiếng.
Hơn hai mươi người ở chung quanh Sở Hi Thanh đều bị đao ý trùng kích, làm cho đầu óc choáng váng, mất ý thức trong giây lát.
Khoảnh khắc, này, một tiếng rút đao vang lên khắp quảng trường.
Rất nhiều người ở chung quanh đều không nhìn thấy Sở Hi Thanh rút đao thế nào, mà chỉ thấy cổ họng của năm tên cầm thương kia đã có máu phun ra như suối, đồng thời ngã xuống đất.
Một đao Không Huyệt Lai Phong này của Sở Hi Thanh lp chỉ chặt đứt cổ họng của bọn họ, mà còn men theo khe hở của xương cốt, phá hỏng xương cổ của bọn họ, có thể nói là một đao trí mạng.
Lúc này, toàn bộ quảng trường bằng đá cẩm thạch đều yên tĩnh như chết.