Chương 214: Thần quỷ yêu ma (3)
Huyết luyện đao phù văn của Sở Hi Thanh đã ra khỏi vỏ.
Nhưng tại trong mắt của rất nhiều người, dường như là hắn chưa từng rút đao, mà chỉ bước một bước về phía trước, sau đó năm người kia đã ngã xuống đất rồi bỏ mình.
Đám người Lộ Trần ở phía xa xa đều ngưng trọng, cầm chặt binh khí trong tay, yên lặng không nói.
Đao của Sở Hi Thanh rất nhanh, nhanh hơn nhiều với dự đoán của bọn họ.
Bọn họ có thể tiếp tục vây giết Sở Hi Thanh, nhưng cái giá mà bọn họ phải trả sẽ tàn khốc hơn những gì bọn họ tưởng tượng.
Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, thì có thể bọn họ cũng sẽ chết trong tay Sở Hi Thanh.
Thi Cẩu – Lệ Mãng Sơn nắm chặt đôi quyền sáo trong tay, sau đó lại buông ra.
Hắn rất muốn thử đao của Sở Hi Thanh một chút, nhìn xem đao pháp của vị này rốt cuộc đã đến cảnh giới nào, cũng có thể mượn Sở Hi Thanh để mài giũa quyền pháp và võ ý của hắn.
Nhưng vấn đề là, thời cơ không thích hợp.
Trên người Lệ Mãng Sơn có nhiệm vụ của tông môn, tông môn muốn lấy được tòa cửu phẩm bí cảnh có thể sản xuất rất nhiều linh dược trong một năm này, ngoài ra còn có thể dùng để ‘luyện thi’ nữa, nên hắn tuyệt đối không thể ngã xuống tại đây.
Hắn nhất định phải giữ sức, cẩn thận lại cẩn thận hơn.
Lúc này, trong tầm nhìn của Sở Hi Thanh lại có một đám pháo hoa nổ tung tóe.
Lần này, số lượng điểm võ đạo của hắn tương lên tương đối nhiều, từ 9 lên đến 24 điểm.
Khóe môi hắn cong lên, rồi tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Sở Hi Thanh đã thu Nhai Tí đao ý của mình lại, nhưng mà trong mắt tất cả mọi người ở đây, hắn càng khí thế bức người hơn, càng kiệt ngạo bá đạo hơn!
Mỗi một bước đi của hắn, đều như có một ngọn núi ép lên người bọn họ.
Sắc mặt của đám võ tu cửu phẩm ở phía trước đều âm trầm và lạnh lẽo.
Bọn họ đều đè binh khí trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Nhưng phía sau lại không có lệnh ra tay.
Nếu như mấy vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng không có ý định ra tay, như vậy thì hơn hai mươi nhà còn lại cũng sẽ không ngu đến mức cầm người của mình để đánh.
Cho nên, khi Sở Hi Thanh bước lên một bước, thì đám người phía trước lại lùi một bước.
Bọn họ bị ép phải tách ra hai bên, nhường ra một con đường.
Lúc đầu, đám người của Chu gia còn thẩm thỏm và căng thẳng.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cảnh này, tất cả đều vênh mặt lên, ánh mắt tràn đầy tự hào, chiến ý sôi trào.
Chu Lương Thần thì lại không để ý lắm.
Tình cảnh này đã nằm trong dự liệu của hắn.
Theo Chu Lương Thần, rõ ràng là Sở Hi Thanh vẫn còn chưa dùng toàn lực.
Ít nhất thì tốc độ rút đao của Sở Hi Thanh vẫn còn chậm hơn khi ở Hỏa Cốt Quật, có thể nói là chậm hơn rất nhiều!
Sở Hi Thanh tiếp tục bước về phía trước, dáng vẻ nhàn nhã như chỗ không người, đi thẳng đến trước bốn tòa bia đá ở phía trước.
Lúc này, hắn dừng bước chân, rồi quay người nhìn đám người với ánh mắt lạnh lẽo.
Thật ra thì hắn rất chờ mong mấy vị thiên kiêu này ra tay với hắn.
Khi đó Sở Hi Thanh có thể mượn thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi để giải quyết một hai đối thủ mạnh mẽ rồi.
Hiệu quả của thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi này không còn nhiều, chỉ còn hai khắc thời gian, không dùng thì quá đáng tiếc.
Tần Mộc Ca mười tuổi, chắc chắn là không đánh lại nhiều người như vậy.
Tuy nhiên, sau lưng hắn bây giờ là bốn lối đi, một khi hắn không chống đỡ nổi thì có thể nhảy vào trong là được.
Nhưng để cho hắn thất vọng là, mấy vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng kia đều ẩn ở trong đám người, không hề có ý định thò đầu ra cho hắn chém.
Dù là Tư Hoàng Tuyền thì cũng không có động tĩnh gì.
Sở Hi Thanh đợi tầm nửa khắc thời gian, thấy tất cả mọi người vẫn yên lặng, thì trong mắt hắn hiện lên một tia thất vọng, quay người nhìn về phía bốn con đường ở phía sau bia đá.
Khoảnh khắc này, sắc mặt của mấy vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng đều đã tái xanh.
Tuy rằng Sở Hi Thanh không nói gì, nhưng mà thái độ của hắn, chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ.
Sở Hi Thanh thì lại hơi do dự, sau đó liền chọn con đường thứ ba có chữ Yêu kia, rồi cất bước đi vào trong.
Nhưng khi Sở Hi Thanh sắp cất bước đi vào con đường chữ Yêu, thì phía sau Sở Hi Thanh có một giọng nói lành lạnh: “Ngươi nên nghĩ cho kỹ, đường chữ Yêu là đường nguy hiểm nhất ở bên trong bốn con đường này.”
Sở Hi Thanh quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là thiếu niên thuật sư tên Mộ Linh kia.
Hai mắt người này nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh: “Ta vừa mới vọng khí, đường chữ Yêu tràn ngập huyết khí, các ngươi đi vào đó thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.”
Sau khi nghe xong, Sở Hi Thanh không khỏi giật mình một cái.
Đường chữ Yêu này không phải là con đường yếu kém nhất sao?