Bá Võ

Chương 219: Sở Hi Thanh vạn sự thong dong (2)

Chương 219: Sở Hi Thanh vạn sự thong dong (2)

“Chúng ta tiếp tục đi về phía trước!” Sở Hi Thanh phát hiện đám yêu thú này tạm thời không có ý định tấn công, hắn cố gắng nuốt một ngụm nước bọt: “Đường lui đã bị cắt đứt, vậy thì dứt khoát giết ra ngoài từ phía trước. Mọi người theo sát sau lưng ta.”
Hắn nhìn về phía sâu xa trên con đường này.
Chẳng biết vì sao mà đám yêu thú này lại không chặn con đường phía trước mặt bọn họ.
Hiện giờ, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước, liều một phen với số phận.
“Được!” Chu Lương Thần cũng trả lời mà không do dự.
Hắn cũng âm thầm sinh lòng kính phục, chỉ nói riêng về can đảm, thì hiển nhiên là Sở Hi Thanh đã vượt xa hắn.
Sở Hi Thanh lại quét mắt nhìn đám nhện khổng lồ ở trên trời, sau đó nhắm mắt cất bước đi về phía trước.
Chu Lương Thần cầm đầu đám người phía sau, bước từng bước đi theo đuôi Sở Hi Thanh.
Đám võ tu của Chu gia cố gắng đưa Chu Lương Thần vào vị trí trung ương để bảo vệ.
Chu Lương Thần thì lại hết sức tức giận, hắn tỏ vẻ cứng rắn mà gạt đám người ra, kiên trì đi ở bên trái của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh không có tâm tư để ý đến động tĩnh phía sau lưng.
Lúc này, mấy con rắn to và hổ răng kiếm chưa có ý định tấn công bọn họ, nhưng ánh mắt của bọn chúng vẫn nhìn chằm chằm vào bước chân di chuyển của đám người Sở Hi Thanh.
Thậm chí Sở Hi Thanh còn có thể nghe thấy tiếng hút nước dãi ở phía sau.
Đó là mấy con hổ răng kiếm đang thu đầu lưỡi, nuốt nước miếng.
Đám nhện khổng lồ ở trên thì lại mượn tơ nhện để bồi hồi trên đầu bọn họ, chất nhầy trong miệng chúng càng ngày càng rơi xuống nhiều hơn.
Thỉnh thoảng sẽ nhỏ lên người của bọn họ, khiến cho sắc mặt của bọn họ tái mét.
Con đường trước mặt của bọn họ lại hiện ra cực kỳ dài dằng dặc, tựa như không nhìn thấy phần cuối.
Chu Lương Thần phát hiện vẻ hung ác trong mắt đám yêu thú khổng lồ này càng ngày càng đậm.
Hai bên rừng rậm lờ mờ kia, tựa như có nhiều yêu thú đang tập trung về phía bên này.
Hắn cắn chặt răng, thở dài một hơi rồi nói: “Sở huynh, nếu như là nữa có biến cố gì, ngươi chỉ cần lao thẳng về phía trước là được, chúng ta sẽ cản ở phía sau cho ngươi.”
Chu Lương Thần cho rằng bọn họ rơi vào nguy hiểm này, tất cả đều bắt nguồn từ câu nói kia của hắn.
Hắn nhất định phải gánh chịu trách nhiệm này.
Sở Hi Thanh thì lại liếc mắt nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Cản phía sau cái gì? Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Những yêu thú này không phải là thứ chúng ta có thể đối kháng được. Tình hình không ổn thì chúng ta dùng lệnh bài để rời khỏi đây là được.”
Dưới tình hình này, bảo vệ mạng sống tất nhiên là quan trọng nhất.
Hắn rất khát vọng với Thần Nguyên Hồi Thiên Đan, nhưng nếu như không còn mạng, vậy thì sẽ chẳng còn gì cả.
Chu Lương Thần không trả lời.
Dù cho phải dùng đến lệnh bài để rút lui, thì hắn cũng nhất định phải là người ở lại sau cùng.
Lúc này, trước mặt của bọn họ xuất hiện một cái cầu đá đã hoang phế.
Cái cầu đá này nằm trên một con sông rộng tầm mười trượng, mặt cầu lại rất chật hẹp, chỉ có thể để cho một người đi qua.
Sở Hi Thanh mới đi được một nửa, mặt nước bên dưới bỗng nhiên ‘ào ào ào’ vài tiếng.
Hai bên trái phải cầu đá đột nhiên xuất hiện ba con cá sấu lớn, sáu con cá sấu ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Thân thể của bọn họ dài đến chín trượng, sau khi ngoi lên mặt nước thì thân thể cao bằng với cầu đá, bọn chúng đang dùng đôi mắt to màu vàng to bằng cái đầu người để đánh giá bọn họ.
Thần thái kia lại như đang nhìn đồ ăn ở bên trong mâm thức ăn vậy.
Tất cả mọi người có thể ngửi được hơi thở tanh tưởi của mấy con cá sấu lớn gần trong gang tấc này, toàn thân bọn họ cứng đờ, cả người đều ngơ ngác giống như một người gỗ.
Ngay khi Chu Lương Thần tê cả da đầu. Một con cá sấu lớn bỗng nhiên mở cái miệng to như chậu máu của nó ra, phát ra một tiếng rống chấn động cả trời đất.
Khoảnh khắc này, mọi người chỉ cảm thấy màng nhĩ đau đớn, một mùi tanh hôi pha tạp với nước bọt của cá sấu đập thẳng vào mặt của bọn họ.
Một người trong đó cảm thấy sợ hãi, bản năng lùi về phía sau một bước, lại giẫm vào hư không, trượt chân ngã xuống dưới.
May mà Chu Lương Thần nhanh tay nhanh mắt, kịp thời kéo hắn một cái, bằng không thì vị này sẽ trực tiếp rơi vào trong miệng của một con cá sấu lớn.
Sau đó, người này lại sợ hãi và kinh ngạc mà nói: “Thiếu chủ, lệnh bài kia có vấn đề, không thể sử dụng! Vừa rồi ta không thể nào rời khỏi bí cảnh.”
Vừa rồi, hắn cảm thấy cái mạng nhỏ của mình khó giữ được, vì lẽ đó mà vô thức sử dụng lệnh bài, muốn rời khỏi bí cảnh này.
Nhưng mà lệnh bài trong tay hắn lại không có phản ứng gì.
Chu Lương Thần nhất thời cả kinh, liếc mắt nhìn nhau với Sở Hi Thanh ở bên cạnh, cả hai đều nhìn thấy vẻ căng thẳng và khẩn trương trong mắt của đối phương.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất