Chương 218: Sở Hi Thanh vạn sự thong dong
Sở Hi Thanh nhìn đám yêu thú ở xung quanh, bắp thịt tay phải đã nổi lên, hắn nắm chặt chuôi đao, sắc mặt thì lại đen xì.
Giờ phút này, một con hổ răng kiếm bỗng nhiên bước lên một bước để thăm dò, tựa như muốn nhào về phía bọn họ vậy.
Tâm thần Sở Hi Thanh rung lên, hắn dứt khoát dứt đao ra, đạp bước rồi lắc mình!
Chớp mắt một cái hắn đã lao ra ngoài ba trượng, xuất hiện ở trước con hổ răng kiếm kia.
Khi Sở Hi Thanh lắc mình thì mới phát hiện là mình quá căng thẳng. Cái con hổ răng kiếm này không có ý định tấn công, mà chỉ thăm dò một chút thôi.
Theo một đao của hắn, trong mắt con hổ răng kiếm này nhất thời hiện lên một tia sợ hãi. Nó vung chân trước lên, cũng nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh, đồng thời còn có mấy dòng điện ngưng tụ trong lòng bàn chân của nó.
Một người một thú đều có động tác rất mãnh liệt, lại nhanh như chớp, chỉ một lát mà hai người và thú đã giao phong ba hiệp.
Thân pháp và đao của Sở Hi Thanh vẫn nhanh hơn một đường.
Bóng người của hắn phá tan phòng ngự của con hổ răng kiếm này, thanh Huyết luyện đao phù văn trong tay đã đưa đến trước mặt con hổ răng kiếm.
Tuy nhiên, khi Sở Hi Thanh sắp sửa chém vào động mạch cổ của con yêu thú này, thì con ngươi của hắn lại co rụt lại, bóng người trượt lùi về phía sau gần một trượng.
Chỉ vì hai con hổ răng kiếm khác đã tấn công từ hai bên, khí thế đan xen với nhau, như muốn bao vây hắn.
Tuy rằng yêu lực của mấy con hổ răng kiếm này chỉ là cửu phẩm, nhưng sức chiến đấu của bọn chúng lại vượt xa trình độ cửu phẩm.
Đặc biệt là sức mạnh của bọn chúng đều đã đạt đến trình độ bát phẩm thượng, thậm chí đã tiếp cận cấp độ thất phẩm.
Sở Hi Thanh mượn thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, lại nuốt thêm một viên Thần Lực Đan, thế mà không thể áp chế con hổ răng kiếm kia về mặt sức mạnh.
Sức mạnh thần thức của nó cũng rất mạnh, thế mà lại có thể chịu được đao ý của hắn, đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ đến chuyện kẻ địch quanh hắn quá ít.
Có điều, sau khi hắn lùi lại phía sau, mấy con hổ răng kiếm kia cũng không nhân cơ hội này để truy kích.
Chúng nó nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, trong mắt ngậm lấy vẻ kiêng kỵ.
Chúng nó ý thức được kẻ ở trước mặt này không dễ đối phó.
“Không nên hoảng hốt!” Chu Lương Thần cũng đã rút kiếm ra, hắn vừa đề phòng đám rắn kia, vừa lớn tiếng nói với đám tộc nhân và thuộc hạ: “Có ta và Sở huynh ở đây, các ngươi sợ cái gì? Đơn giản chính là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.”
Ngay khi Chu Lương Thần nói câu này, hắn đã đi đến sau lưng Sở Hi Thanh, đứng dựa lưng vào lưng Sở Hi Thanh: “Sở huynh, chúng ta liên thủ giết một con trước, ngươi thấy mục tiêu nào thì thích hợp hơn?”
Sở Hi Thanh thì lại nhìn bảng nhân vật của mình.
Mấy chữ thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi trong thanh trạng thái, thời gian đã không còn đến ba mươi giây.
Còn làm thịt một con trước? Bọn họ không bị đám yêu thú này làm thịt thì đã là tốt lắm rồi.
Hiệu lực của thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi vừa biến mất, thì trong võ đạo bảo khố của hắn, cũng chỉ có mỗi Thần Lực Đan là có thể sử dụng.
Niềm vui duy nhất chính là, trong tầm mắt của hắn lại có một bông pháo hoa nhỏ nổ tung, điểm võ đạo lại tăng thêm hai điểm, đã biến thành 26 điểm.
Cái hệ thống này cũng có tác dụng với cả yêu tộc. . .
Sắc mặt Sở Hi Thanh không thay đổi, quét mắt nhìn đám hổ răng kiếm và rắn lớn kia.
“Cẩn thận, địch không động ta cũng không động, ngươi có thể nhìn lên phía trên.”
“Phía trên?”
Thần sắc Chu Lương Thần hiện lên vẻ nghi ngờ, sau đó hắn liền cảm thấy có vài giọt nước rơi xuống người mình.
Hắn đưa tay sờ thử, kỳ lạ, sao nước này lại dính như vậy? Mà nước này ở đâu ra?
Chu Lương Thần ngửa đầu lên nhìn, sau đó thì im lặng luôn.
Ngay trên đỉnh đầu của bọn họ, đột nhiên có năm con nhện tám chân màu đen.
Những con nhện này cũng to lớn đến kinh người, phải to bằng nửa tòa lầu lớn.
Chúng nó đứng ở trên đám tơ nhện nhằng nhịt phía trên, dùng mắt kép nhìn xuống bên dưới, trong miệng còn có những chất nhầy chảy xuống.
Chu Lương Thần cũng nuốt một ngụm nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy cái câu “Mặc kệ là Thần, Quỷ, Yêu, Ma gì thì cũng có thể chém sạch” kia của mình, quả thực là nói hơi quá rồi.
Đám yêu thú to lớn này có sức chiến đấu mạnh mẽ đến kinh người, Chu Lương Thần cảm thấy mình chỉ miễn cưỡng đối phó được với một con trong này mà thôi.
Chu Lương Thần hận không thể cho mình một cái tát.
Công nhận võ tu là phải dũng mãnh không sợ, nhưng mà khi đối mặt với sức mạnh không thể đối kháng, thì võ tu cũng phải cân nhắc đến sách lược và kế hoạch.
Không cần phải đem đầu của mình đâm vào đầu mâu của người ta. . .
Sở Hi Thanh cũng rất hối hận.
Sao mình lại ngu xuẩn đến mức chọn con đường này cơ chứ? Quá xui xẻo.
Nếu như thời gian có thể quay ngược, hắn nhất định sẽ lựa chọn cẩn thận trong ba con đường Thần, Quỷ, Ma kia.
Mặt mũi thì tính là cái gì? Có thể quan trọng bằng mạng sống không?