Chương 223: Xếp hạng
“Sở huynh!”
Suy nghĩ của Sở Hi Thanh bị giọng nói của Chu Lương Thần cắt đứt.
Khi hắn thu hồi sự chú ý từ màn hình huỳnh quang hư ảo lại. Chỉ thấy Chu Lương Thần đang khoanh tay trước ngực, suy tư thứ gì đó: “Ngươi có cảm thấy những bùa chú này có hơi quái lạ không?”
Sở Hi Thanh men theo tầm mắt của hắn để nhìn qua, sau đó hắn cũng cau mày lại.
Nói đến mới nhớ, từ khi hắn bắt đầu bước vào quảng trường này, thì hắn đã có cảm giác tình hình nơi này hơi khác lạ.
Tòa quảng trường bằng đá cẩm thạch này và cả bia đá kia, đều có kết cấu giống hệt với hai cửa ải trước.
Chỉ là mặt đất nơi này có một chuỗi phù văn màu đỏ như máu.
Nếu nhìn riêng từng phù văn một, thì lại vặn vẹo xấu xí và trừu tượng như trẻ con vẽ bùa quỷ vậy. Nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau, thì lại hình thành một đồ án thần dị mà huyền bí.
Dường như đây là một tòa phù trận. . .
Vấn đề là Sở Hi Thanh không hiểu gì về trận pháp và phù lục cả, hắn cũng không thể hiểu công dụng của thứ này.
“Đúng là hơi kỳ lạ, mấy cái quảng trường lúc trước đều không có.”
Sở Hi Thanh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bia đá chữ “Sát” kia, còn cả Thần Ngao Tán Nhân đang đứng trên đỉnh bia đá.
Cái bóng người hư ảo này đang nhìn từ trên cao xuống quảng trường, thân hình không hề nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm nào.
Sở Hi Thanh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩa, hắn muốn nhảy lên đỉnh bí cảnh để xem tình hình của “Thần Ngao Tán Nhân” này.
Chỉ là hắn còn chưa kịp hành động, thì đã nghe thấy tiếng người huyên náo ầm ĩ.
Lấy bốn người Ngân Văn Hổ - Lộ Trần, Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch, Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn, Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân cầm đầu, một đám người đi ra từ con đường chữ Quỷ. Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, phải cái mấy trăm người.
Khi bọn họ nhìn thấy đám người Sở Hi Thanh và Chu gia thì nhất thời ngây người, mặt đầy kinh ngạc.
Đầu tiên, Lộ Trần nhìn về phía thiếu niên thuật sư Mộ Linh với ánh mắt chất vấn.
Vị này nói con đường chữ Yêu cực kỳ nguy hiểm bên trong có yêu thú biến dị, huyết quang ngập trời cơ mà?
Nhưng vì sao đám người Sở Hi Thanh và Chu gia lại có thể bình yên đi ra khỏi nơi đó?
không chỉ đi ra trước đám người bọn họ, mà còn không mất một người nào, quân số vẫn nguyên như cũ.
Mộ Linh cũng tràn đầy vẻ mờ mịt.
Tình hình trước mặt thật sự là nằm ngoài dự đoán của hắn.
Con đường chữ Quỷ mà bọn họ đi, chắc hẳn là con đường an toàn nhất và yếu nhất trong bốn con đường, lại còn là hơn 480 liên thủ để đi qua.
Nhưng dù thế thì bọn họ vẫn bị mất một số người, mười ba người đã nằm lại trên đường, chết trên tay một cái lệ hồn.
Ngay khi toàn bộ quảng trường đang yên tĩnh như tờ.
Thì lại có một bóng người đi ra từ con đường chữ Thần.
Người này chính là Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền.
Khi hắn nhìn thấy tình cảnh ở trước mặt, thì trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn có thiên phú Thái Thượng Thông Thần, nên không cần bất cứ ngoại lực nào mà cũng có thể câu thông quỷ thần, nhận biết hung cát.
Trong nhận thức của Tư Hoàng Tuyền, con đường chữ Yêu kia đúng là con đường nguy hiểm nhất trong bốn con đường.
Đám người này đi ra kiểu gì vậy? Vì sao lại không tổn thất một người nào?
Tư Hoàng Tuyền không khỏi nắm chặt song đao ở bên hông.
Hắn cảm giác thực lực thật sự của tên Sở Hi Thanh này, có thể còn vượt qua những gì hắn tưởng tượng.
Quả thật là một đại cao thủ!
Nếu như là trường hợp khác, thì hắn nhất định đi thử đao đạo của người này, xem xem rốt cuộc đao đạo của người này đến trình độ nào rồi.
Trước mắt Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa nhỏ nổ tung.
Hắn nhắm mắt làm ngơ, quét mắt nhìn đám người trước mặt: “Ta có một vấn đề, lệnh bài bí cảnh trong tay các ngươi còn có tác dụng hay không?”
“Lệnh bài bí cảnh?”
Hai mắt Tư Hoàng Tuyền lóe lên, nhìn về phía lệnh bài treo ở bên hông của mình.
Hắn là một thân một mình giết ra khỏi con đường chữ Thần, nên chưa từng để ý đến lệnh bài bí cảnh có dùng được hay không.
Mấy người Lộ Trần và Ứng Hạo Bạch thì lại hai mặt nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.
“Lúc trước ta không để ý lắm!” Trác Bạch Vân một tay đè kiếm, suy tư rồi nói: “Bây giờ nghĩ lại thì đúng là lệnh bài bí cảnh đã không còn tác dụng. Khi còn ở trong đường chữ Quỷ, ta tận mắt nhìn thấy ba người bị lệ quỷ đánh chết, nhưng trước khi đó bọn họ đã muốn sử dụng lệnh bài để rời khỏi bí cảnh, có điều bọn họ đã không thành công.”
“Việc này đơn giản, thử một lần là biết ngay.” Ứng Hạo Bạch cười gằn một tiếng, giơ tay chỉ bừa vào vài tên trong đám người: “Ba người các ngươi thử xem.”
Hắn chỉ về phía ta vị võ tu cửu phẩm ở phía xa xa, sắc mặt ba vị này nhất thời hiện lên vẻ chống cự.
Thử một lần, nếu thành công thì bọn họ sẽ phải rời khỏi bí cảnh.
Lộ Trần thấy thế thì cười khanh khách, tay đè đao bên eo nói: “Ứng huynh nói rất có đạo lý, ta cũng muốn biết lệnh bài bí cảnh còn có thể sử dụng hay không?”
Cái lệnh bài bí cảnh này quan hệ đến tính mạng của bọn họ, không thể qua loa đại khái được.