Bá Võ

Chương 224: Xếp hạng (2)

Chương 224: Xếp hạng (2)

Sắc mặt ba người kia tái mét, sau đó liền tỏ vẻ không cam lòng mà lấy lệnh bài bí cảnh ra.
Một chớp mắt tiếp theo, bọn họ đều cau chặt lông mày, ánh mắt ngưng trọng.
“Không ra được, phù văn trên lệnh bài không hoạt động.”
Toàn bộ quảng trường bằng đá cẩm thạch nhất thời ầm ĩ inh ỏi.
Hơn bốn trăm người ở đây đều có vẻ mặt khác sau, nhưng đại đa số đều là kinh ngạc, sau đó chính là ngưng trọng.
Sở Hi Thanh và Chu Lương Thần liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ ngờ vực trong mắt đối phương.
Xem ra bọn họ không phải ngoại lệ.
Nhưng mà những lệnh bài này đã được Thần Cơ Học Sĩ kiểm tra rồi cơ mà?
“Như vậy thì trong các ngươi có người nào có thể nhận ra tòa trận pháp bên dưới này không?” Sở Hi Thanh dùng tay chỉ chỉ vào mặt đất bên dưới: “Ta muốn biết tòa trận pháp này có công dụng gì?”
Mọi người nghe vậy, tất cả đều dồn dập nhìn về phía những phù văn màu máu ở trên mặt đất kia.
Sau đó, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía thiếu niên thuật sư Mộ Linh.
Nơi này có hơn hai mươi vị thuật sự cửu phẩm, nhưng thiếu niên thuật sư Mộ Linh này chính là người có trình độ cao nhất trong số đó.
“Không rõ lắm.” Sắc mặt Mộ Linh bình tĩnh, lắc đầu nói: “Mộ mỗ thiên tư có hạn, còn không có thời gian tu luyện pháp thuật, nào có thời gian nghiên cứu trận pháp? Hơn nữa, kết cấu của tòa trận pháp này cực kỳ phức tạp, ta đoán là ít nhất phải lục phẩm trở nên, phải là thuật sư có thiên phú cực kỳ xuất sắc mới có thể hiểu được.”
Sở Hi Thanh lại chuyển mắt nhìn về phía mấy tên thuật sư khác, nhưng đều nhìn thấy vẻ mờ mịt ở trên mặt của đám người này.
Sở Hi Thanh thất vọng không thôi.
Hắn khá là để ý đến tòa trận pháp màu đỏ ngòm này.
Lệnh bài bí cảnh mất tác dụng, còn có một trận pháp màu đỏ ngòm không biết tác dụng. . . Những thứ này làm cho nội tâm của hắn cảm thấy bất an.
Vào giờ phút này, Thần Ngao Tán Nhân đứng trên bia đá chữ Sát bỗng nhiên có động tĩnh, hắn vung tay áo lên, cả tòa quảng trường bằng đá cẩm thạch đều run rẩy.
Bốn phía có từng cái từng cái xiềng xích cực lớn xông ra, chúng ta đan xen và quấn quanh lẫn nhau, hoàn toàn bao phủ cả quảng trường cẩm thạch này giống như một cái lồng chim.
Trên bia đá chữ Sát còn xuất hiện một cái màn ánh sáng màu xanh cực lớn.
Trên đó còn có những văn tự đang bắt đầu vẹo vặn và xếp lại với nhau.
Đó là một cái bảng danh sách, họ tên của đám người Sở Hi Thanh đều nằm ở trên bảng danh sách này.
Cái thứ nhất chính là: Sở Hi Thanh, 200.
Cái thứ hai thì là: Chu Lương Thần, 170.
Cái thứ ba là: Bạch Tiểu Chiêu, 170.
Phía dưới ba người này, lần lượt là:
Tư Hoàng Tuyền, 130.
Trác Bạch Vân, 120.
Lệ Mãn Sơn, 120.
Lộ Trần, 110.
Ứng Hạo Bạch, 110.
Mộ Linh, 100
. . .
Phía dưới thì nhiều vô số, tổng cộng có hơn bốn trăm cái tên, khiến người ta hoa cả mắt.
Sở Hi Thanh thì nhìn màn ánh sáng màu xanh với ánh mắt kinh ngạc.
Điều làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, vì sao cái bảng danh sách này lại biết tên của bọn họ?
Tuy nhiên, không cần tra cứu việc này.
Khi Thần Ngao Tán Nhân còn sống, hắn là một nhân vật thuật võ song tuyệt, thủ đoạn và thần thông của hắn không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng nổi.
Sở Hi Thanh kinh ngạc chính là mấy chữ Bạch Tiểu Chiêu nằm trên danh sách kia.
Người này là ai? Lại có 170 điểm, đặt ngang hàng với cả Chu Lương Thần.
Vấn đề là, hắn chưa từng nhìn thấy người này từ khi bắt đầu đến giờ.
Cùng lúc đó, một đạo ý niệm truyền vào trong đầu óc của tất cả mọi người.
“Cửa ải này là thử thiên phú! Cửa ải đầu là ngộ tính, cửa ải thứ hai là khí vấn, cửa ải này chính là thiên phú huyết mạch! Phàm là cường giả có thiên phú, tất có sức chiến đấu không tầm thường. Sức chiến đấu mạnh mẽ, thì thiên phú nhất định không tầm thường.”
“Vì vậy, nội dung của cửa ải này chính là sinh tồn, khôn sống mống chết. Dùng một canh giờ làm hạn định, hoặc là đào thải được 100 người mới kết thúc, các ngươi giết một người thì có thể nhận được hai điểm. Cuối cùng, năm mươi người ở ví trí đầu có thể nhận được ba viên Thiên Nguyên Đân, hai trăm lạng bạc. Người tiến vào mười vị trí đầu và ba vị trí đầu sẽ có phần thưởng khác. Nếu như các ngươi tự hỏi không bằng người, hoặc là không thích chém giết, thì có thể dùng lệnh bài để rời khỏi bí cảnh.”
Khóe môi của Sở Hi Thanh nhất thời giật giật vài cái.
Vì thế cho nên cửa ải thứ hai và cửa ải thứ bà đều có cùng một nội dung?
Khác nhau ở chỗ, cửa ải trước thì bọn họ phải chém giết với yêu ma quỷ quái, còn cửa ải này thì lại là bọn họ tự chém giết lẫn nhau.
Một chớp mắt tiếp theo, Sở Hi Thanh liền nghe thấy những tiếng hít thở ồ ồ ở trong chung.
Lúc này, hắn quay đầu quét mắt nhìn qua đám người ở bên phải.
Chỉ thấy hơn 400 vị võ tu cửu phẩm này, đại đa số người đều có sắc mặt căng thẳng, ánh mắt kinh hoàng và thấp thỏm lo âu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất