Chương 226: Biến cố bất ngờ (2)
Tư Hoàng Tuyền chờ giây lát, vẻ mặt đã hơi mất kiên nhẫn: “Còn đánh nữa hay không?”
“Hay là ngươi lên trước đi?” Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ứng mỗ sẽ tiếp ứng ở phía sau.”
Tư Hoàng Tuyền lại cười gằn không thôi, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Nếu như hắn bị Sở Hi Thanh chém một nhát, thì ngày hôm nay hắn nhất định không thể đi ra khỏi tòa bí cảnh này.
Tư Hoàng Tuyền có hứng thú khiêu chiến Sở Hi Thanh, nhưng lại không có ý định dùng mạng của mình ra đánh.
Đám người Đông Châu này cực kỳ giảo hoạt, không thể tin kẻ nào.
Trong khi đám người đang giằng co lẫn nhau, Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân lại nghe thấy vài tiếng ‘thùng thùng’ ở gần đó, thần sắc hắn hơi động, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là năm viên tinh châu màu máu to bằng đầu ngón tay, cũng không biết là ai đã ném ra. Bọn chúng lăn qua mặt đất ở trước mặt hắn, rồi tiếp tục lăn về phía trước.
Lúc đầu, Trác Bạch Vân cho rằng đây là một loại ám khí nào đó, theo bản năng liền rút kiếm ra đề phòng.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền ngửi thấy một mùi máu tanh như có như không.
Con ngươi Trác Bạch Vân co rụt lại, hắn nghĩ đến một chuyện.
Đó chính là trên quảng trường của cửa ải thứ hai, năm bộ thi thể bị rút khí huyết và linh tính.
Hắn từng kiểm tra tình hình của năm bộ thi thể kia, vì thế lập tức nhận ra ngay.
Năm viên tinh châu màu máu này, rõ ràng chính là được ngưng tụ từ khí huyết và linh tính của năm người kia. Ngoài ra, trong đó còn trộn lẫn một mùi tanh tưởi nào đó nữa.
Ngay khi Trác Bạch Vân đang suy nghĩ thật nhanh, năm viên tinh châu màu máu kia chợt nổ tung, sương mù màu máu bay đầy trời, bao phủ bốn phía.
“Cẩn thận!”
Lúc này, Trác Bạch Vân nín thở, thân hình lại bay vút và lướt về phía sau như một con hạc, cố gắng tránh xa đám sương mù này.
Nhưng tốc độ khuếch tán của đám sương máu này rất nhanh, chỉ chớp mắt là đã nuốt chửng lấy hắn, sau đó phát tán ra bốn phương tám hướng, tràn ngập và bao trùm toàn bộ quảng trường bằng đá cẩm thạch, cũng bao phủ tất cả mọi người vào trong màn sương máu này.
Sở Hi Thanh cũng lấy làm kinh hãi, hắn vừa nín thở, vừa lấy một viên giải độc đan ra rồi ngậm vào miệng.
Đồng thời, tay phải đè đao, ánh mắt cảnh giác nhìn về bốn phía.
“Là Trác Bạch Vân! Hình như những hạt châu kia rơi ra từ trong tay áo của hắn, không biết hắn đang muốn làm cái trò gì.”
Chu Lương Thần cố gắng quan sát bốn phía, nhưng tiếc là đám sương máu này rất nồng nặc, hắn chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi ba trượng.
Đám người Chu gia phía sau hắn thì càng không nhìn thấy rõ.
Tuy rằng bọn họ đã kết trận, lưng tựa lưng, nhưng ánh mắt lại mờ mịt. Tầm nhìn của bọn họ chỉ có một trượng, nên bọn họ không nhìn thấy gì cả.
Chu Lương Thần dùng tay che miệng mũi, giọng nói ồm ồm: “Không biết trong sương này có độc hay không, Sở huynh, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Sở Hi Thanh tiếp tục quét mắt nhìn bốn phía, cau chặt lông mày nói: “Chúng ta lùi lại phía sau, đi đến góc đông nam, ngươi và ta cản phía sau.”
Nhằm đề phòng chuyện bất ngờ, hắn lấy một viên Thần Tốc Phù và Phong Lôi Phù trong bao ra rồi bóp nát.
Ngọc phù này có thể duy trì một canh giờ, để cho tốc độ của hắn tăng nhiều, cũng có thể thao túng nhiều lực lượng phong lôi hơn.
Khi bọn họ đang kết thành trận, cẩn thận từng li từng tí mà di chuyển về phía góc viền, thì thần sắc của Sở Hi Thanh hơi động, hắn nghe thấy tiếng binh khí va chạm ở trong màn sương máu, ngoài ra còn có những tiếng gào thét thê lương và thảm thiết.
“Ngụy Tường? Ngươi điên rồi? Tại sao lại đột nhiên ra tay?”
“Ngươi dám giết người của ta?”
“Lộ Trần, cái tên chó chết này, ta liều mạng với ngươi!”
“Tốt lắm, đã nói là đồng tâm hiệp lực, giết Sở Hi Thanh và Chu gia trước, giờ ngươi lại không giữ lời, muốn đâm sau lưng chúng ta!”
“Lệ Mãn Sơn, không ngờ ngươi lại là tên tiểu nhân chỉ biết đâm sau lưng người khác.”
Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liếc mắt nhìn nhau với Chu Lương Thần.
Đám người đối diện kia đã bắt đầu chém giết rồi? Dường như còn chém giết rất kịch liệt, ra tay không thể lưu tình.
Hơn nữa, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, mấy chục cỗ thế lực đang loạn chiến với nhau.
Cái quảng trường bằng đá cẩm thạch này không quá rộng, đám người bọn họ đã lùi đến trong góc.
Bọn họ đưa lưng về phía xiềng xích ở đằng sau, nên chỉ cần đối phó với kẻ địch ở phía trước là được.
Sở Hi Thanh lại bảo mọi người kéo một miếng vải xuống, dùng túi nước để làm ướt, sau đó buộc lên mặt.
Hắn không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng mà sau khi có miếng vải ướt che mũi, thì mùi tanh tưởi trong mũi Sở Hi Thanh đã nhạt đi nhiều.
Sau đó, Sở Hi Thanh cầm đao, đứng ở phía trước mọi người, ngưng thần nhìn vào trong màn sương máu kia.
Trong khoảng thời gian này, phạm vi loạn chiến bên trong màn sương máu bắt đầu mở rộng. Một đám người chém giết lẫn nhau, ngươi đuổi ta chạy, chẳng mấy chốc đã đi đến trước mặt bọn họ.