Chương 227: Sát tính
Thị lực của Sở Hi Thanh mạnh hơn Chu Lương Thần một đoạn, hắn có thể nhìn thấy trong phạm vi năm trượng.
Ánh mắt của hắn hơi ngờ vực, bởi vì hắn hắn nhìn thấy vẻ mặt của đám người này đều có một màu đỏ ửng không bình thường, quanh hai mắt còn nổi đầy gân xanh, mặc kệ là thần thái hay là giọng nói thì đều giống như kẻ điên.
“Quái lạ!” Lời nói của Chu Lương Thần bao hàm một tia khó hiểu: “Vì sao những người này lại biến thành mấy con chó điên hết rồi?”
“Chắc hẳn là sương máu này có thể làm cho người ta mất lý trí, trở nên khát máu và hiếu chiến.”
Ngay khi Sở Hi Thanh nói chuyện, có hai bóng người đột nhiên lao ra khỏi màn sương máu.
Bọn họ đang chém giết lẫn nhau, truy đuổi đến nơi này, sau khi phát hiện đoàn người Sở Hi Thanh, thì hai mắt bọn họ trợn lên, sau đó xông về phía đám người Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh không do dự chút nào, hắn giơ tay lên chém đầu của hai người kia xuống.
Hiện giờ, hắn có Truy Phong Trục Điện Chi Thủ tam giai, tốc độ của thức rút đao chỉ kém thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi một đường.
Mà sau khi Sở Hi Thanh chém giết hai người này, hắn liền cau mày nhìn về phía hai bộ thi thể này: “Có vẻ như thần trí của bọn họ không được bình thường.”
Điều khiến Sở Hi Thanh vui mừng chính, khoảng cách của bọn họ cách mấy viên châu màu máu kia khá xa, nên có một thời gian để đề phòng, không hít phải quá nhiều sương máu.
Bằng không thì mấy người bọn họ cũng sẽ biến thành một con chó điên như đám người kia.
“Đây là muốn kích thích chúng ta tự giết lẫn nhau? Họ Trác kia thật là ác độc!” Chu Lương Thần không rét mà run, quay đầu nhìn đám người Chu gia phía sau: “Mau dùng Thanh Tâm Đan và Giải Độc Đan đi, nhớ bịt kín miệng mũi. Nếu như cảm thấy đầu óc mơ hồ thì phải nói cho ta biết ngay.”
Sở Hi Thanh thì lại đang nghĩ rốt cuộc đám sương máu này là thứ gì? Nó có thể làm cho người ta trở thành chó điên, nhưng là tạm thời hay là mãi mãi?
Mà người khởi xướng chuyện này lại có mục đích gì?
Chỉ vẻn vẹn kích thích mọi người mất lý trí, tàn sát lẫn nhau? Chuyện này có quan hệ đến chuyện lệnh bài bí cảnh mất hiệu lực không?
Sở Hi Thanh vừa suy nghĩ, nhưng vẫn không quên cảnh giác và đề phòng, hắn và Chu Lương Thần đứng hai bên trái phải, bảo vệ cái góc này.
Trận giết chóc bên trong màn sương máu vẫn kéo dài không ngừng, tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục.
Sở Hi Thanh không nhìn thấy rõ tình hình bên trong sương máu, hắn chỉ có thể tính toán đại khái, từ khi chuyện xảy ra cho đến bây giờ, có thể trên tòa quảng trường bằng đá cẩm thạch này đã chết hơn một trăm người.
Đặc biệt là khoảng hai mươi cái hô hấp sau khi năm viên châu kia nổ tung, rất nhiều người đều không kịp chuẩn bị mà bị kẻ bên cạnh bất ngờ đánh chết.
Tuy nhiên, tuy rằng quân số của võ tu cửu phẩm trên quảng trường giảm xuống, nhưng trận giết chóc trong sương máu càng ngày càng ác liệt hơn, tiếng binh khí va chạm và tiếng kêu rên vang lên không ngừng.
Đoàn người Sở Hi Thanh không thể không đếm xỉa đến.
Trong một khắc thời gian, thỉnh thoảng lại có người xông vào trong cái góc ở phía đông nam này.
Bọn họ đều có sắc mặt ửng hồng bất thường, khóe mắt nổi gân xanh, không còn lý trí, không ai là ngoại lệ.
Có lẽ Sở Hi Thanh cũng bị sương máu ảnh hưởng một chút, hắn ra tay rất độc ác, không lưu tình chút nào. Chỉ cần những người này tiếp cận đến phạm vị một trượng, thì hắn sẽ rút đao ra khỏi vỏ ngay.
Đám người này ở trạng thái bình thường đã không phải là đối thủ của hắn, sau khi mất lý trí thì càng không cản được khoái đao của hắn.
Bọn họ không biết phòng ngự, cũng không biết tránh né, khi giao thủ với Sở Hi Thanh thì lấy công đối công, nhưng không thể nghi ngờ là bọn họ đã đưa cổ của mình đến trước lưỡi đao của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh liên tục chém bảy người, tất cả đều là một đao đứt hầu, thẳng thắn dứt khoát.
Chu Lương Thần bên kia cũng ra tay tàn nhẫn, một thanh trọng kiếm đã lấy tính mạng của ba người.
Mà khoảng tầm năm khắc thời gian sau, Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn cũng đã xông đến góc đông nam.
Hắn nhìn thấy bóng người của đám Sở Hi Thanh ở khoảng cách ba trượng, sắc mặt nhất thời cả kinh, bóng người của hắn lập tức rút lui về phía sau giống như một con linh cẩu nhìn thấy một con sư tử.
Sở Hi Thanh lại phát hiện vẻ đỏ ửng ở trên mặt người này nhạt hơn những người khác nhiều.
Ánh mắt của hắn rõ ràng, khóe mắt cũng không có gân xanh.
Chu Lương Thần cũng nhìn thấy Lệ Mãn Sơn, hắn nhướng mày lên nói: “Hình như tên kia đã khôi phục lý trí, vừa rồi hắn và Tư Hoàng Tuyền đánh ác nhất.”
Tuy rằng hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng đám người trong sương máu mắng Tư Hoàng Tuyền là nhiều nhất, sau đó chính là Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn.
Đây là một tin tức tốt, chứng tỏ hiệu quả của màn sương máu này chỉ là tạm thời, mà hiệu quả của nó cũng đang từ từ giảm dần.
Sở Hi Thanh thì lại suy tư mà quét mắt nhìn bốn phía: “Sương máu bắt đầu mỏng hơn rồi, chiến đấu cũng đã bắt đầu dừng lại.”