Bá Võ

Chương 230: Muội muội sinh đôi? (2)

Chương 230: Muội muội sinh đôi? (2)

“Chuyện khí huyết và linh tính mà Trác huynh nói là đúng!” Mộ Linh dựa lưng vào xiềng xích ở góc tây, áo của hắn cũng nhuộm đầy máu, sắc mặt lại rất bình thản, nói rất rõ ràng: “Khi đó, ta đang kiểm tra thi thể thì Trác huynh đi qua xem tình hình. Ta vốn muốn tìm hiểu kỹ càng, Trác huynh lại nhắc nhở ta là tất cả mọi người đã rời đi, cho nên đành phải bỏ qua việc này. Khi đó, hai người chúng ta là hai người cuối cùng đi vào đường chữ Quỷ, ngoài ra. . .”
Trong mắt Mộ Linh chứa thâm ý mà liếc mắt nhìn máu và thi thể trên mặt đất: “Các ngươi có thể nhìn kỹ, khí huyết và linh tính của mấy trăm bộ thi thể trên mặt đất cũng đã biến mất, chẳng biết đi đâu.”
Hắn vừa mới nói xong, gần trăm người may mắn sống sót ở nơi này cũng vì thế mà sắc mặt đại biến.
Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Trác Bạch Vân, vẻ ngờ vực trong mắt càng nhiều hơn.
“Tuyệt đối không phải là ta, Trác mỗ đồng ý lập lời thề độc, huống hồ chuyện này có lợi ích gì với ta chứ? Bây giờ, người của Thủy Vân Cung ta đã chết sạch, chỉ còn một mình ta. . .”
Trác Bạch Vân nói đến chỗ này, thần sắc bỗng nhiên hơi động, nhìn về phía bia đá: “Hơn nữa, các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Ta chưa từng nhìn thấy vị tên Bạch Tiểu Chiêu trên bảng danh sách này, nhưng lại có xếp hạng rất cao. Điều này chứng tỏ hắn có thể lĩnh ngộ bảy tòa bia đá ở cửa ải thứ nhất, cửa thứ hai thì được điểm tối đa. Rốt cuộc thì hắn là người của nhà nào, bây giờ đang ở chỗ nào?”
Hắn nhắc đến Bạch Tiểu Chiêu, mọi người nhất thời nhướn mày, nghi ngờ nhìn bốn phía.
Võ tu cửu phẩm ở nơi này thuộc về mấy chục thế lực khác nhau, bọn họ chưa quen thuộc lẫn nhau, nhưng bọn họ phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy những người ở chung quanh đây không có ai giống như Bạch Tiểu Chiêu.
Chỉ một lát sau, hai mắt Tư Hoàng Tuyền bỗng nhiên lăng lệ, hắn ném ba cái phi tiêu từ trong ống tay áo: “Đi xuống cho ta.”
Ba cái phi tiêu kia bắn thẳng lên không trung.
Mọi người ngửa đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện ra phía trên vẫn còn một người.
Trên đỉnh của tòa ‘lồng chim’ được bện bằng xiềng xích này, thế mà lại có một thiếu nữ mặc áo trắng.
Cô gái này không chờ phi tiêu đến gần, đã nhảy từ trên đỉnh xuống.
Bóng người của nàng phiêu dật linh động, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Lúc này, Ứng Hạo Bạch ở ngay gần nàng, hắn bỗng nhiên nghiêng người đi qua, một đôi Phân Thủy Thứ tập kích đến lưng của thiếu nữ.
Thiếu nữ phản ứng rất nhanh, nàng lại lấy tay không để ứng phó, dùng tay không va chạm với binh khí của Ứng Hạo Bạch, tất cả động tác đều là tàn ảnh. Sau vài hiệp, Ứng Hạo Bạch rên lên một tiếng, hắn bị thiếu nữ này đá một cước liền bay ra ngoài mấy trượng, trên mặt còn có một vết trảo máu thịt tràn trề.
Thiếu nữ đẩy lùi Ứng Hạo Bạch, liền chắp tay sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn mọi người ở đây với vẻ khinh thường: “Ta là Bạch Tiểu Chiêu, tuy nhiên màn sương máu này không phải do ta làm, các ngươi đừng oan uổng người tốt.”
Sau khi mọi người nhìn thấy thiếu nữ này, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngay cả Chu Lương Thần cũng không khỏi quay đầu nhìn Sở Hi Thanh một cái.
Lúc đầu Sở Hi Thanh còn không hiểu vì sao, trên mặt hắn lại không nở hoa.
Nhưng sau đó hắn phát hiện, thiếu nữ này rất quen thuộc, đã từng gặp qua ở chỗ nào rồi?
Mà một lát sau, Sở Hi Thanh đột nhiên nhận ra.
Lòng thầm nói đây cmn không phải là chính mình sao?
Ngũ quan của gương mặt này gần như là giống hệt hắn, quả thực là phiên bản nữ của hắn mà!
“Sở huynh?” Chu Lương Thần liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Chiêu, sau đó lại liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh, vẻ mặt ngờ vực: “Sở huynh, lẽ nào ngươi còn có một muội muội? Là sinh đôi?”
Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng có nghi ngờ này, ngũ quan của thiếu nữ này và hắn gần như là được đúc ra từ một khuôn.
Tuy nhiên, hắn lật tung đầu óc mình lên, nhưng cũng không tìm thấy bất cứ trí nhớ nào liên quan đến thiếu nữ này.
Trước trận Minh hôn kia, bộ thân thể này cũng họ Sở.
Hắn là con trai độc nhất của gia chủ Kinh Tây Sở thị, không có bất cứ huynh muội ruột thịt nào.
Chẳng lẽ lão cha tiện nghi kia của mình còn có con riêng?
Cũng không đúng, cha hắn là một người rất si tình, sau khi mẹ hắn qua đời thì vị này đã từ quan, nửa năm sau chết vì ưu sầu, chỉ để lại hắn một người lẻ lôi bị người bắt nạt và khống chế, thậm chí còn bị đưa đi Minh hôn và chôn cùng, kết cục là bị chết trong quan tài.
“Không thể.” Sở Hi Thanh lắc đầu: “Nhà ta chỉ có hai huynh muội, không có liên quan gì với nữ tử này.”
“Không có quan hệ sao?” Bạch Tiểu Chiêu thấy hơi khó tin, lời nói còn hàm chứa vẻ suy đoán: “Nhưng mà các ngươi quá giống nhau. Hoặc là bị thất lạc từ nhỏ, nên ngươi không có trí nhớ liên quan đến nàng. Thế giới này không thể có hai người giống hệt nhau mà lại không liên quan đến nhau được.”
Khóe môi Sở Hi Thanh giật giật vài cái, lòng thầm nói có rất nhiều người có tướng mạo tương tự nhau, trước kia hắn lướt Tik Tok đã nhìn thấy không ít.
Hơn nữa, bây giờ là lúc nào rồi? Cái tên nhà ngươi còn có tâm tư quan tâm chuyện này?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất