Chương 231: Muội muội sinh đôi? (3)
Hắn không thèm để ý, mà chuyển sự chú ý đến phạm vi chung quanh.
Sở Hi Thanh rất để ý Bạch Tiểu Chiêu, lại càng muốn biết mấy viên châu màu máu kia là thứ gì, là ai ném ra.
Hắn ngưng thần nhìn tất cả mọi người ở đây, híp mắt quan sát khuôn mặt bọn họ, muốn dựa vào nét mặt của họ để tìm thấy manh mối gì đó.
Đặc biệt là những người nằm trong hai mươi vị trí đầu của bảng danh sách.
Sở Hi Thanh không thể nhìn thấy bất cứ vẻ dị thường nào ở trên mặt những người này, hắn chỉ thấy sởn cả tóc gáy.
Hắn mơ hồ nhìn thấy một ít vạch sọc nhỏ bé đang nhô ra từ vị trí giữa trán và khóe mắt của những người này.
Nhìn qua thì giống như là gân xanh, nhưng thỉnh thoảng lại ngọ nguậy, như là một con sâu đang bò bò bên dưới lớp da thịt của bọn họ.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, tất cả đám người này lại hoàn toàn không hay biết và có cảm giác gì, hoàn toàn không nhận ra điều dị thường này.
Sở Hi Thanh quay đầu nhìn Bạch Tiểu Chiêu, phát hiện vị trí trán của tên này cũng có hai cái ‘gân xanh’ tương tự.
Tuy rằng không dày đặc và đa dạng như những người khác, nhưng hai cái ‘gân xanh’ này cũng đang ngọ nguậy.
Điều càng làm cho Sở Hi Thanh tê cả da đầu chính là, bảng nhân vật của hắn cũng phát sinh biến hóa.
Trong cột trạng thái, đột nhiên có thêm một chữ “Khiên Tâm Cổ (nhẹ)”.
Khi Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn kỹ, một đoạn tin tức truyền vào trong đầu óc của hắn.
---Trong cơ thể ngươi có một ít Khiên Tâm Cổ đang ẩn núp. Cổ này là thứ âm uế, có thể khống chế tâm thần người khác, liên tục tu hành Dưỡng Nguyên Công bảy ngày là có thể luyện hóa và loại bỏ.
Con ngươi Sở Hi Thanh nhất thời co rụt lại.
Cái Khiên Tâm Cổ này từ đâu ra? Là sương máu vừa rồi sao?
Đám sương máu kia không chỉ kích thích thần trí người khác sao?
Đây rốt cuộc là ai làm?
Hắn rút Huyết luyện đao phù văn bên hông ra, dựa vào thân đao bóng loáng để soi mặt của mình.
Sở Hi Thanh phát hiện trán của mình cũng có hai cái ‘gân xanh’ kia.
Ánh mắt hắn không khỏi lấp lóe.
Hắn và Chu Lương Thần chỉ bị nhẹ, chắc hẳn là do bọn họ vẫn luôn ở góc của quảng trường, rời xa trung tâm sương máu kia.
Mà biện pháp đề phòng của bọn họ cũng nhiều hơn, vừa dùng đan vừa dùng khăn ướt che mặt, cũng có tác dụng nhất định.
Chu Lương Thần dùng độc tác lấy đao soi mặt của Sở Hi Thanh, hắn lại hiểu nhầm, sau đó cười nói: “Không cần nhìn, các ngươi quả thật là được đúc ra từ một khuôn.”
Sau đó, sắc mặt hắn nghiêm túc, hai tay ôm kiếm, ánh mắt âm lãnh mà nhìn về phía trước: “Sở huynh, ở đây nhiều người như vậy, ngươi nói xem ai là kẻ khả nghi nhất? Quyền pháp của thiếu nữ này rất mạnh, thực lực không kém hơn Tư Hoàng Tuyền. Nhưng mà nàng chưa giết một kẻ nào, không giống với hung thủ lắm.”
Môi Sở Hi Thanh nhúc nhích, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Chân tướng không rõ, hung thủ thì chưa biết.
Đám võ tu cửu phẩm trên quảng trường này, rõ ràng là ‘bệnh’ đã rất sâu.
Hiện giờ, hắn mà nói chuyện Khiên Tâm Cổ ra thì chỉ đánh rắn động cỏ thôi, ngoại trừ để mấy người Chu Lương Thần hoảng sợ ra thì không có tác dụng gì cả.
Sau đó, Sở Hi Thanh híp mắt nhìn về phía bảng danh sách trên bia đá, hắn suy tư một lát rồi nói: “Hiện giờ có thể xác định là, năm viên châu màu máu kia lăn ra từ trong đám người.”
Chu Lương Thần nhếch mày kiếm lên: “Ngươi vẫn cho rằng Trác Bạch Vân là kẻ đáng nghi nhất?”
Trong mắt hắn lóe lên một tia nghi ngờ.
Công nhận là tên kia rất đáng nghi, nhưng mà mục đích của hắn là gì?
Người của Thủy Vân Cung đã chết sạch rồi.
“Ta không nói như vậy!” Sở Hi Thanh hơi lắc đầu, trong mắt từ từ hiện lên một tia sáng lạnh lùng và ngưng trọng: “Ngươi xem cái bảng danh sách kia, ngươi không thấy kỳ lạ sao? HIện giờ còn có một người càng đáng nghi hơn là Bạch Tiểu Chiêu.”
Mặt Chu Lương Thần viết đầy kinh ngạc, hắn nhìn qua theo ánh mắt của Sở Hi Thanh.
Sau đó, thần sắc hắn hơi động, rơi vào suy ngẫm.
Khi hai người nói chuyện, bầu không khí trên quảng trường bằng đá cẩm thạch này càng ngày càng lạnh lẽo, ngưng trọng, vắng lặng đến đáng sợ.
Tư Hoàng Tuyền hai tay cầm đao, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người Trác Bạch Vân và Bạch Tiểu Chiêu, trong mắt còn có một chút do dự.
Trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ kiên quyết, bước nhanh về phía Trác Bạch Vân.
Mặc kệ là có phải Trác Bạch Vân hay không, cứ làm thịt người này trước rồi tính sau.
Dù là giết sai rồi, thì cũng có thể giải quyết một đối thủ cạnh tranh.
“Chắc hẳn không phải hắn!”
Tiếng nói này khàn khàn khô khốc, tựa như tiếng vang của hai mảnh đá mài đang va chạm.
Trác Bạch Vân đang cầm kiếm trong tay, chuẩn bị ứng chiến với Tư Hoàng Tuyền, khi hắn nghe thấy lời này thì nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là Thi Cẩu - Lệ Mãn Sơn, hai tay hắn nắm chặt, khí tức lạnh lùng nghiêm nghị đang phong tỏa Tư Hoàng Tuyền: “Trác huynh cực kỳ bi thương khi đông môn Thủy Vân Cung chết, sao có thể là hung thủ? Tư Hoàng Tuyền, hiện giờ không rõ chân tướng thế nào, chúng ta tự giết lẫn nhau thì chỉ có thể rơi vào bẫy của hung thủ thôi.”