Bá Võ

Chương 241: Thủ phạm (4)

Chương 241: Thủ phạm (4)

“Mộ Linh là thủ phạm?” Ứng Hạo Bạch không những không giận mà còn cười, khuôn mặt hắn âm trầm như nước, tức giận không thôi: “Hắn chỉ là một thuật sư cửu phẩm, lấy đâu ra năng lực làm chuyện này? Hơn nữa, ngươi có chứng cứ gì?”
Hắn tự nhận mình biết gốc biết rễ của thuật sư Mộ Linh.
Do đó Ứng Hạo Bạch không tin nửa chữ nào của Sở Hi Thanh.
“Lời này thật là buồn cười biết bao.” Trong mắt Sở Hi Thanh lộ ra vẻ cười nhạo: “Một tên thuật sư, thế mà lại có thể chiếm mười vị trí đầu trên bảng xếp hạng?”
Sở Hi Thanh vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Nghĩ đến điểm của Mộ Linh ở trên bia đá là 130, chỉ kém Ứng Hạo Bạch có 10 điểm.
Điều này chứng tỏ thành tích của Mộ Linh ở bia đá chữ Ngộ chỉ kém mấy người Ứng Hạo Bạch một bậc.
Ngoài ra, tại bia đá chữ Sát thì cũng có mười lăm người chết trong tay Mộ Linh.
Một thuật sư thật sự có thể làm được chuyện này?
Chỉ sợ Mộ Linh này là thuật võ song tu, hơn nữa thực lực còn không tầm thường.
“Ta không biết các ngươi là thật sự ngu xuẩn hay là não bị người khác quấy rầy, cho nên mới không nhận ra chuyện này.” Sở Hi Thanh tay đè đao bên eo, nhìn về phía Trác Bạch Vân: “Trác huynh, ngươi nghĩ lại xem, khi ngươi tiến lại gần Mộ Linh ở cửa ải thứ hai, rốt cuộc Mộ Linh đang kiểm tra thi thể hay là thu thập khí huyết và linh tính của những thi thể này?”
Trác Bạch Vân nghe vậy thì sững sờ, hắn cẩn thận suy nghĩ một phen: “Ta không rõ lắm, nhưng khi ta đến gần thì người này đã từng làm ra tư thế đề phòng, mà khí huyết và linh tính của năm người kia cũng đã bị rút đi.”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đứng trước quan tài đều hơi động, bọn họ cũng nghĩ lại, phát hiện thuật sư Mộ Linh này cực kỳ đáng nghi.
Sở Hi Thanh thì lại đưa mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh: “Có người nhớ Mộ Linh đang đứng ở chỗ nào khi những viên châu màu máu kia xuất hiện hay không?”
Ứng Hạo Bạch nghe đến đây thì tay run lên, ánh mắt đã có vào phần mờ mịt.
Hắn nhớ ra vị trí của Mộ Linh khi đó. . .
“Việc này ta có nhớ mang máng.” Lộ Trần híp mắt lại, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn vào thi thể của Mộ Linh, sau đó lại nhìn về phía Ứng Hạo Bạch: “Khi đó, Mộ Linh đứng ở ngay gần Trác Bạch Vân! Khoảng cách không đến ba bước.”
Tư Hoàng Tuyền cũng nhìn chằm chằm vào Ứng Hạo Bạch với ánh mắt âm lãnh.
Mộ Linh là thuộc hạ của Ứng Hạo Bạch, như vậy con Bạch Mi Hổ này lại đóng vai trò gì trong chuyện này?
Sắc mặt Trác Bạch Vân thì lại rất phức tạp.
Hắn đã hiểu vì sao mấy viên châu màu máu kia lại xuất hiện ở bên cạnh mình, đã hiểu vì sao đám người Thủy Vân Cung bọn họ lại tổn thất nặng nề nhất.
Tất cả đều là do Mộ Linh sợ hắn nhìn ra sơ hở, cho nên mới muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Nhưng rốt cuộc cái sương máu khiến người ta điên cuồng kia là gì? Mục đích của Mộ Linh là gì? Lẽ nào người này chỉ muốn tranh giành vị trí đứng đầu của bí cảnh thôi sao?
Ứng Hạo Bạch nắm chặt tay, cắn răng nói: “Đây đều là do ngươi suy đoán, ngươi có chứng cứ gì? Các ngươi đừng quên, lúc trước là do Mộ Linh bày trận ‘vọng khí’, thăm dò hung cát, khi đó tất cả mọi người mới có thể bình yên vô sự đi qua đường chữ Quỷ!”
Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì lại nở nụ cười giễu cợt: “Lời này rất có lý, nhưng mà chúng ta nghĩ từ góc độ khác, lẽ nào mục đích của hắn không phải là đưa càng nhiều người đến bia đá chữ Sát để làm thịt à? Nơi đó có gần bốn trăm bộ thi thể, tất cả đều bị rút khí huyết và linh tính, đến giờ vẫn không biết đi nơi nào.”
Sau đó, hắn lại nhướn mày lên, hiện ra vẻ kiệt ngạo: “Hơn nữa, ta cần có chứng cứ sao? Thấy hắn khả nghi, vậy làm thịt hắn là được.”
Đương nhiên là Sở Hi Thanh không hung tàn như vậy, cũng không giết người mà không có lý do.
Chỉ là sau khi hắn quan sát trong khoảng cách gần, thì hắn phát hiện trên người kẻ này không có Khiên Tâm Cổ, lúc này mới muốn giết chết kẻ này.
Mộ Linh này, hoặc là thủ phạm chế tạo màn sương máu kia, hoặc là nhận ra Khiên Tâm Cổ, có biện pháp đề phòng hoặc loại bỏ.
Mặc kệ là cái nào thì vẫn đáng chém.
Chỉ là nội tâm của Sở Hi Thanh hơi trầm xuống. “Gân xanh” ở trên mặt mọi người vẫn chưa biến mất, vẫn cứ nhúc nhích như cũ.
Trong đó có một số người đã có dấu hiệu rõ ràng, thậm chí còn lan tràn ra khuôn mặt.
Đáng sợ nhất chính là, những người ở trước mặt này lại hoàn toàn không có cảm giác gì, cũng không phát hiện ra điều bất thường nào.
Ngay khi Sở Hi Thanh cau mày lại, mơ hồ có cảm giác bất an, thì cả tòa quảng trường cẩm thạch này bỗng nhiên run rẩy.
Mấy người bất ngờ không kịp chuẩn bị, không thể không vịn lấy quan tài đá bên cạnh để đứng vững.
Lúc này, có một tia linh quang kỳ dị màu đỏ thẫm rơi xuống từ bầu trời, thế mà nó lại trực tiếp rơi vào phía trên ao thuốc trước bia đá chữ Mộng.
Sau đó, linh quang kia biến ảo rồi ngưng tụ thành một bóng người của một người trung niên có vẻ khí chất nho nhã, dáng vẻ đường đường.
Sở Hi Thanh nhìn thấy người này, vẻ mặt nhất thời run rẩy.
Cái bóng người hiện ra phía trên ao thuốc kia, lại chính là lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu, Thần Cơ Học Sĩ – Tư Đồ Lễ, bọn họ đã từng nhìn thấy trước khi đi vào bí cảnh.
Vì sao người này lại xuất hiện ở đây?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất