Bá Võ

Chương 240: Thủ phạm (3)

Chương 240: Thủ phạm (3)

Mà khi mọi người chuẩn bị nằm vào trong quan tài đá, thì trên mặt Sở Hi Thanh bỗng nhiên hiện ra một nụ cười trào phúng: “Chư vị, các ngươi bây giờ dám nhập mộng thật sao? Chân tướng bên bia đá chữ Sát vẫn chưa rõ ràng, thủ phạm chế tạo sương máu vẫn chưa chết. Các ngươi không sợ bị người một đao chém đầu ở trong mộng sao?”
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều đồng thời quay người nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Thần sắc của bọn họ khác nhau, ánh mắt cũng khác nhau, hoặc là lạnh lẽo, hoặc là nghiêm túc, hoặc là ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng tất cả đều từ bỏ suy nghĩ tiến vào quan tài đá.
Mọi người vốn đã lo lắng cho sự an toàn của mình sau khi nhập mộng, nhưng chỉ ẩn giấu chứ không nói ra.
Vị trí của Ngân Văn Hổ - Lộ Trần không quá xa Sở Hi Thanh, hắn nghe vậy liền cười gằn một tiếng: “Sợ hãi? Đương nhiên là sợ rồi. Nhưng Thần Ngao Tán Nhân đã nói, một khắc thời gian sau nhất định phải vào quan tài. Không chịu vào quan tài thì sẽ bị đá ra khỏi bí cảnh, nếu như các hạ lo lắng, thì có thể không vào quan nhập mộng.”
Ứng Hạo Bạch hơi do dự một chút, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Nếu như tất cả đều nhập mộng, vậy thì sẽ an toàn.”
“Vậy thì chưa chắc” Trác Bạch Vân ở phía xa xa cười lạnh một tiếng, mặt ẩn chứa ý trào phúng: “Nếu như lệnh bài bí cảnh trong tay chúng ta đã mất tác dụng, vậy người không chịu nhập mộng thật sự sẽ bị đá ra khỏi bí cảnh thật sao? Chỉ cần một người trong số chúng ta tỉnh táo, thì hắn có thể dễ dàng giết sạch tất cả chúng ta. Người này há không phải là sẽ dành vị trí đầu rồi sao?”
Trác Bạch Vân vừa nói xong, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Vẻ mặt Lộ Trần sững sờ, sau đó cũng bắt đầu nghi ngờ không thôi.
Lời nói của Trác Bạch Vân không phải là vô duyên vô cớ, mà đúng là có thể sẽ xảy ra.
“Vậy thì phải làm sao? Lẽ nào tất cả mọi người đều đứng chờ như vậy?”
“Chuyện này thì đơn giản.” Sở Hi Thanh lại cười gằn một tiếng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một người ở cách đó không xa: “Tiêu diệt thủ phạm trước là được rồi đúng không. . .”
Tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, thì Huyết luyện đao phù văn của Sở Hi Thanh đã sặc một tiếng rồi ra khỏi vỏ, ánh đao chém thẳng vào thuật sư Mộ Linh ở cách đó hai chiếc quan tài.
Ứng Hạo Bạch ở bên cạnh hoàn toàn không phản ứng kịp, những người còn lại thì càng không thể nào phản ứng được.
Bản thân Mộ Linh thì lại tràn đầy kinh ngạc và mờ mịt.
Trong khoảnh khắc này, đao của Sở Hi Thanh đã chém thẳng vào trán của Mộ Linh.
Sở Hi Thanh lòng dạ độc ác, một đao chém nứt đầu Mộ Linh mà còn chưa đủ, hắn liên tục múa đao, chém toàn thân Mộ Linh ra làm mười bảy mười tám mảnh.
Rốt cuộc thì Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch cũng phản ứng lại, lúc này hắn trợn mắt lên, một đôi Phân Thủy Thứ của hắn bắn lên, xuyên về phía ngực phải của Sở Hi Thanh như rắn độc.
Sở Hi Thanh đã đề phòng tên này từ trước rồi, lúc này hắn thu đao về, nhưng không thủ mà công, một đao Cực Chiêu – Phong Chi Ngân hóa thành một đường vòng cung xinh đẹp, chém thẳng vào cổ họng của Ứng Hạo Bạch, khiến cho đối phương phải thu đao về để đỡ.
Khi binh khí của hai người giao phong, phát ra một tiếng ‘cheng’ chói tai. Sau đó, Sở Hi Thanh liền mượn lực mà trượt lùi lại vài bước, dáng người như hạc, ung dung gọn gàng.
Sắc mặt Ứng Hạo Bạch hơi đen, nhưng không tiếp tục truy kích.
Tên Sở Hi Thanh trước mắt này rất mạnh, tuyệt đối không kém hơn Thiết Tu La - Tư Hoàng Tuyền kia.
Ứng Hạo Bạch cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình, chỉ thấy vị trí cổ tay đã có một vết đao sâu đến tận xương.
Đây là ánh đao của Sở Hi Thanh tạo thành.
Ứng Hạo Bạch ra tay trước, nhưng đao của đối phương lại còn nhanh hơn hắn một đường.
Một đao này của Sở Hi Thanh nhanh đến mức dọa người. Cộng thêm việc trên người hắn đang có vài vết thương, thể lực không đủ, tốc độ ra tay kém xa lúc trước, cho nên càng không phải là đối thủ của Sở Hi Thanh.
Tuy nhiên, rõ ràng là Sở Hi Thanh đã nương tay, một đao vừa rồi vốn có thể chém cổ tay của hắn xuống, nhưng Sở Hi Thanh chỉ chém đứt gân tay của hắn.
Vết thương này có thể mời danh y đến chữa trị, nhưng lúc này lại khiến cho hắn không dùng được tay phải.
Ứng Hạo Bạch vẫn là giận không nhịn nổi: “Sở Hi Thanh, ngươi có ý gì? Vì sao lại giết thuật sư dưới trướng ta?”
Nếu như Sở Hi Thanh không có một câu trả lời khiến hắn thỏa mãn, dù hắn có mất mạng thì cũng phải cho tên này trả giá đắt!
Sở Hi Thanh thì lại sắc mặt hờ hững, lạnh lùng nói: “Không phải ta đã nói rồi sao? Tiêu diệt thủ phạm chế tạo màn sương máu kia.”
Tất cả mọi người ở đây nghe thấy thế, nhất thời sứng sốt, ánh mắt kinh ngạc không thôi.
Thuật sư Mộ Linh này chính là người đã chế tạo sương máu kia?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất